Chương 14: Đệ nhị mộng: Bạch nhật hướng tây (3)

Vì đã có hẹn với Lục Chi vào buổi chiều nên Thường Lạc về nhà tắm rửa chuẩn bị đi xem phim, cô vừa gội đầu vừa lẩm nhẩm với vẹt huynh về việc tại sao cô lại phải mất công đến thế này, trực tiếp chia tay là xong, vẹt huynh lần này không lý do lý trấu nữa, chỉ bảo rằng: "Người kêu như vậy, biết sao giờ."

Kẻ làm công như Thường Lạc cũng nào dám ba hoa, đành phải tuân mệnh, ai bảo chủ của cô là người tối thượng nhất, không thể nào phản nghịch cũng không thể nào xin thôi việc.

Rạp chiếu phim X vào buổi tối ngày trong tuần thường không đông lắm, phim của tháng này cũng không có gì đặc sắc nên người xem không nhiều. Thường Lạc đứng yên lặng bên ngoài rạp chiếu phim chờ đợi Lục Chi đến, bảy giờ bốn mươi lăm, tám giờ đúng, rồi tám giờ mười lăm, hai mươi. Vẫn không thấy bóng dáng Lục Chi đâu.

Thường Lạc mất kiên nhẫn: "Vẹt ơi, Lục Chi không đến thì sao?"

"Đợi đi, công việc của cô có nhiêu đó thôi đó."

"Đã bảo trực tiếp chia tay là xong!" Thường Lạc đá hòn đá bên dưới chân mình, đứng đợi đến gần mười giờ vẫn không thấy cô bạn hoa khôi kia đâu, trong lòng âm thầm chửi thề, nếu là Tống Thường Lạc cô, cô đã sớm làm cho ra lẽ, đáng tiếc Cố Thường Lạc quá si mê, quá ngu muội.

Mùi hương cỏ thơm lại xuất hiện một lần nữa, nhưng không phải trong bộ dạng áo sơ mi váy bút chì mà là một bộ đồ thể thao, khoác thêm chiếc áo khoác mỏng. Người ấy nhìn cô nhưng không hề tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ nở một nụ cười rồi nói: "Bạn học Cố đã xem phim xong rồi?"

Thường Lạc bĩu môi: "Nhìn là biết em chưa xem, cô trêu em làm gì không biết?"

"Có muốn xem cùng cô không? Dù sao cô cũng đang rảnh"

Lòng thương người không phải lúc nào cũng hiện diện, nhưng lúc này Tây Nặc muốn an ủi cô bé học sinh giỏi của mình một chút, trời mặc dù không lạnh nhưng đứng đợi hai tiếng không dễ chịu gì.

"Thôi, hết suất phim em muốn coi rồi. Nhà cô ở hướng nào?" Cô nào có muốn coi phim, con vẹt kia muốn cô đợi Lục Chi cho thêm phần bi kịch, cô cũng đợi đến mòn mỏi.

"Hướng kia."

Tây Nặc chỉ hướng mà mình vừa mới đi tới, nhà nàng ở gần nơi này. Ban nãy nàng chấm xong bài tập của học sinh, sau đó bắt đầu soạn giáo án rồi lại xem các phương thức ôn tập hiệu quả. Nhìn đồng hồ gần mười giờ lại tự nhủ không biết Thường Lạc về nhà chưa, chẳng hiểu sao nàng lại thấy lo cho vết thương trên cổ tay của em ấy. Sợ Lục Chi đối xử không tốt với em ấy, lần sau sẽ không ai giành lại được sinh mạng nhỏ bé kia trở về với sự sống.

"Cũng tối rồi, để em đưa cô về. À, mà cô định đi đâu giờ này đó?"

Tây Nặc vội vã nói: "Cô đi dạo thôi…"

"Sở thích lạ nhỉ? Không sợ có cướp sao?"

Hai chiếc bóng cùng nhau sóng bước, Thường Lạc giơ tay lên cột gọn mái tóc dài đến nửa lưng của mình lên, cảm giác mát mẻ tràn đến khiến cô cảm khái một hơi: "Mát ghê."

"Cô sống ở khu này quen rồi, ở đây không có cướp."

Thường Lạc nheo nheo mắt lại, giả vờ không tin được: "Lỡ đâu có mà cô không biết thì sao?"

"Em mỏi chân không? Là đứng đợi từ tám giờ đến mười giờ, sao không gọi Lục Chi?"

Cô im lặng không nói gì, là không biết gì để nói. Ban nãy nhắn cho Lục Chi muốn cháy máy nhưng Lục Chi chẳng mảy may trả lời tin nào, làm cho cô chờ đợi đến vô vọng. Với bản tính nóng giận của cô ít nhất cô phải nháo lên một trận, nhưng đây là Cố Thường Lạc, bạn học Cố nhu nhược hướng nội, đương nhiên nào dám làm gì Lục Chi.

"Tới nhà cô rồi…"

Tây Nặc cũng quen với việc hỏi mà Thường Lạc không trả lời, ngày xưa thái độ của Thường Lạc đối với nàng còn gay gắt hơn, bây giờ chịu giao tiếp với nàng đã là mở lòng rất nhiều. Đi cùng nhau một đoạn là tới nhà, vì nhà khá gần nên ban nãy nàng mới quyết định mặc áo khoác vào đi ra rạp chiếu phim xem thử Thường Lạc còn ở đó không. Nếu mà xa nàng cũng chẳng muốn đi làm gì.

"Cô khoan đã… Cô dùng nước hoa gì mà thơm vậy?"

Mùi hương cỏ cây quen thuộc như đeo bám Tây Nặc, mỗi lần nàng ấy xuất hiện mùi hương ấy lại lãng đãng bay tới, khiến người ngửi cảm thấy thư thái tinh thần rất nhiều.

Tây Nặc lắc đầu: "Cô không dùng nước hoa… Chỉ là tắm với thảo mộc thôi, hồi còn nhỏ cô hay bị bệnh ngoài da, tắm thảo mộc mãi mới hết. Riết thành quen nên tắm đến tận bây giờ."

Nhưng mùi thảo mộc này rất nhạt, còn nhạt hơn cả mùi dầu gội của các lão sư khác, không hiểu sao Thường Lạc lại có thể ngửi ra được.

"Cô thật thơm~" Thường Lạc nhắm mắt hít một hơi thật sâu, "Trắng, thơm, còn đẹp"

Gương mặt Tây Nặc đang vui vẻ bỗng nhiên cứng lại, đối với học sinh khen nàng như vậy đương nhiên là không hài lòng, mà học sinh này còn yêu con gái. Đối với câu chữ của bạn nhỏ này nói, đôi khi lại có thể nghĩ là tán tỉnh.

Tán tỉnh?

Ba năm làm giáo viên chủ nhiệm của Cố Thường Lạc, thấy em ấy yêu Lục Chi đến chết đi sống lại, còn vì Lục Chi mà làm rất nhiều chuyện, đương nhiên không có khả năng tán tỉnh nàng. Nghĩ đến đây gương mặt của Tây Nặc mới giãn ra, nở một nụ cười: "Về sớm rồi ngủ sớm nhé, có gì cứ nhắn tin cho cô…"

Đừng tự cắt tay mình nữa, nàng không muốn bất kì học sinh nào của mình chịu tổn thương thể xác về những lí do không đáng có. Vậy nên nàng đặc biệt chú ý cô nàng học sinh tuy chăm học nhưng lại yêu đến ngu muội này, vậy nên Cố Thường Lạc mới trở thành học sinh ruột của nàng, được nàng chiếu cố cẩn thận.

"Em biết rồi, tạm biệt cô."

Thường Lạc vẫy vẫy tay chào Tây Nặc rồi đi bộ về nhà mình, không gọi tài xế, chỉ tận hưởng quãng đường dài một mình.

Nhìn theo bóng lưng đơn độc như một người lãng du vô định kia, bất giác Tây Nặc lại thấy đau lòng. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng Thường Lạc lại dụng tâm sâu đến thế, đau đớn đến thế.

Một chút tiếc thương, một chút tôn trọng, còn cả một chút quan tâm lo lắng. Tây Nặc đối với học trò của mình rất chu đáo, cũng dụng tâm sâu sắc không kém.

Về đến nhà rồi Thường Lạc mới thấy một tin nhắn từ Lục Chi, chỉ vài chữ đánh vội mà còn sai chính tả: "Xin lỗi, mình ngủ quên."

"Không sao."

Nhạt nhẽo.

Thường Lạc ngả người xuống giường, lưng kêu răng rắc chứng tỏ đã đứng rất mỏi mệt. Người con gái này muốn chia tay nhưng lại vì cô mà không nỡ buông tay.

Rốt cuộc Lục Chi chính là thiên thần hay ác quỷ?

Nếu là thiên thần, tại sao lại hờ hững vô tâm, lạnh lùng cao ngạo như thế?

Nếu là ác quỷ, tại sao lại vì cô mà chấp nhận ở lại?

Thường Lạc không biết, nghĩ mãi không ra.