Chương 13: Đệ nhị mộng: Bạch nhật hướng tây (2)

"Lục Chi, cậu ăn sáng chưa?"

Bên cạnh Lục Chi người vây quanh không đếm xuể, nếu như Thường Lạc là vì học giỏi mà có bạn thì Lục Chi lại vì cực kì xinh đẹp nên thu hút những người xung quanh. Nàng như một nữ thần cao ngạo của cả trường, nhan sắc có, trí tuệ có, lại còn có lòng "khoan dung" cho các hành vi dị người của Thường Lạc. Thậm chí còn yêu Thường Lạc.

Đó là lý do Lục Chi trong mắt mọi người đẹp không diễn tả thành lời, kể cả nhân cách lẫn ngoại hình.

Lục Chi tươi cười ôn nhu nói với Thường Lạc: "Mình ăn rồi."

Thường Lạc hệt như một chú chó nhỏ xum xoe bên cạnh Lục Chi, làm nền cho gương mặt xinh đẹp của nàng. Người giỏi nhất trường còn phải quỳ rạp dưới chân nàng, còn ai giỏi hơn nàng ấy trong trường này?

Tiếng chuông lại reo thêm một lần nữa nhắc nhở hết giờ sinh hoạt, đến giờ vào tiết. Vì Tây Nặc là giáo viên dạy toán kiêm chủ nhiệm của lớp nên mới có mặt ở lớp thường xuyên như thế, đương nhiên là những chuyện nhỏ nhặt trong lớp đều được nàng để ý kĩ càng, tỷ như việc Thường Lạc lại cắt cổ tay mình.

"Đề bài kiểm tra hôm trước, Lục Chi lên giải giúp cô cho các bạn xem đi."

Trong lớp luôn là Thường Lạc – Lục Chi – Liêu Vỹ, ba học sinh ưu tú nhất. Nhưng Tây Nặc thấy cổ tay của Thường Lạc băng bó lại rồi nên không muốn em ấy phải cầm phấn viết, vậy nên nàng gọi Lục Chi.

Không ngờ Thường Lạc lại giơ tay lên nói rằng: "Để em giải cho, không phải bài kiểm tra em điểm cao nhất sao?"

Liêu Vỹ nhìn về hướng Thường Lạc, nụ cười trên môi nhàn nhạt, cười nhưng lại giống như không cười, càng giống mỉa mai.

"Cô không muốn gọi em ngày hôm nay…" Tây Nặc bỏ qua ánh mắt trông đợi của Thường Lạc, trực tiếp gọi Lục Chi lên làm bài. Đối với Thường Lạc có thể cô bé này chính là cả mạng sống, nhưng đối với nàng, Lục Chi chẳng khác gì các bạn học sinh khác, mà phàm là học sinh của cô, hết thảy đều như nhau.

Lục Chi trấn an Thường Lạc bằng ánh mắt, sau đó lên bảng giải bài. Thật ra bài này là do Thường Lạc chỉ nàng khi làm bài kiểm tra hôm ấy, nếu không có Thường Lạc thì hôm đó nhất định Lục Chi sẽ phải nhận điểm thấp vì tiệc tùng hôm trước không ôn tập. Nhưng Lục Chi cũng không phải dạng người ngốc nghếch, nàng ghi nhớ khá giỏi, vậy nên bài đã chép qua một lần, nhìn lại nàng liền biết cách.

Nhìn bài toán trên bảng dần dần giải được, Tây Nặc mỉm cười nhẹ nhàng rồi ngồi xuống bàn. Nàng nhìn trong xấp giấy kiểm tra và thấy bài của Lục Chi và Thường Lạc không sai một chút nào, tiết đó kiểm tra bài, có lẽ thầy gác thi đã canh thi khá dễ.

Nếu ai đó hỏi nàng vì sao là Lục Chi hỏi bài Thường Lạc mà không phải ngược lại, nàng dám khẳng định rằng Lục Chi có thể không chuẩn bị bài vở cho ngày hôm đó, nhưng Thường Lạc thì không. Sự kiên trì của em ấy vượt hơn mọi thứ nàng từng biết, để không bị thua sút em ấy còn học đến mức đổ bệnh.

Khi Lục Chi giải xong bài, Tây Nặc còn thấy Thường Lạc vụиɠ ŧяộʍ thở ra một hơi. Nàng càng dám chắc bài hôm trước không phải do Lục Chi đích thân làm.

Nếu không bắt được tại trận bây giờ truy ra cũng không làm được gì, Tây Nặc cầm viết lông chỉnh cho cả lớp hiểu bài như thế nào, sau đó lau bảng rồi bắt đầu dạy bài khác.

Là môn Văn có thể các em sẽ ngủ trong giờ học, nhưng giờ Toán các em học rất nghiêm túc, phần là do năm cuối cần chuẩn bị để thi đại học, phần cũng vì đây là lớp giỏi nhất, cả trường đều hướng về các em noi gương. Cho nên khi dạy lớp này Tây Nặc cảm thấy rất thỏa mãn.

"Cô ơi, nếu như em không làm theo cách của cô, em làm cách khác được không?"

Vẹt huynh nói lẩm nhẩm trong đầu Thường Lạc rằng Thường Lạc nên tỏ vẻ giống như Cố Thường Lạc ngày trước, nếu im ắng quá mọi người sẽ sinh nghi. Vậy nên Thường Lạc kiếm chuyện nói cho vui.

"Em định dùng cách nào?" Tây Nặc đứng tựa vào bàn của mình, đôi lông mày giãn ra, có vẻ rất hứng thú mỗi khi Thường Lạc mở miệng.

Trong đầu Thường Lạc nghĩ: "Chết rồi vẹt! Mau nói tiếp đi."

Những lời sau đó không phải Thường Lạc nói, những hành động tiếp theo cũng không phải. Một loạt hành động như vừa giải bài vừa giảng bài cho mọi người hầu như đều do vẹt huynh điều khiển cô.

"Nếu các em giải theo cách các em cũng không sao, cô thấy cách của Thường Lạc khá tốt, cũng đơn giản."

Mọi người nghe cô nói vậy bèn viết hết vào trong vở để về nhà tham khảo, Thường Lạc đi ngang qua Tây Nặc ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng của cỏ cây, hệt như cô đang đi dạo trên một bãi cỏ xanh mướt, bên trên là những phiến lá khô. Mùi hương man mác mà lại vô cùng tinh tế, trong lòng thật muốn biết đây là loại nước hoa gì.

Sau khi hết ngày, Thường Lạc ôm cặp đứng trước cửa đợi Lục Chi nói chuyện với bạn xong sẽ kiếm mình. Cô giả vờ như chính bản thân chưa hề biết chuyện Lục Chi và Liêu Vỹ đã bắt đầu yêu thương nhau, thậm chí còn đến mức xúi giục nàng ấy chia tay cô. Hai người nói chuyện nho nhỏ với nhau xong Lục Chi mới đi ra ngoài, vui vẻ nói với Thường Lạc:

"Mệt ghê á, tối nay Lạc Lạc có học bài không?"

Thường Lạc gật đầu, sau đó lắc đầu, ngập ngừng nói: "Tối có thể hẹn cậu đi xem phim không?"

"Tối nay?"

"Phải a, tối nay tám giờ."

"Ok."

Lục Chi bận liếc mắt nhìn Liêu Vỹ nên đành ok đại, còn đi hay không về nhà nàng sẽ nhắn tin cho Thường Lạc sau.

Lại là mùi cỏ xanh thơm ngát này… Thường Lạc quay đầu lại nhìn thì thấy Tây Nặc đang ôm một chồng sách đứng phía sau, cô bèn nói: "Có nặng lắm không? Để em cầm giúp cho."

Tây Nặc hơi ngây người, sau đó bật cười bảo rằng không cần, nàng cũng không yếu đuối đến độ đó.

Dưới chân cô bị thứ gì đó liên tục giẫm vào, nhìn xuống thì thấy Lục Chi đang giẫm mình, cô định hỏi vì sao nhưng nhìn mặt Lục Chi có vẻ cô hiểu được phần nào. Hai người trước đây đều không thích Lâm lão sư, đó là lý do Lục Chi cực lực phản đối khi thấy cô có ý định giúp Lâm lão sư mang đồ về phòng làm việc.

Tuy Thường Lạc nguyên bản là người không thích tiếp xúc người khác, nhưng nếu nhìn việc có thể làm giúp Thường Lạc thường xuyên ngỏ ý muốn giúp đỡ. Cô giúp tất cả mọi người mà không cần hồi đáp, thậm chí còn không cần cả cảm ơn, đó là bản tính thiện lương trong cô, thứ mà cô thấy vô cùng tự hào.

Đôi khi cô cũng cảm thấy mình có chút ngu ngốc, nhưng mà cuộc sống, làm sao có thể tránh được chuyện ngốc nghếch?