Chương 12: Đệ nhị mộng: Bạch nhật hướng tây (1)

"Ta phong ấn tình cảm của ngươi lại, ngươi sẽ có toàn bộ tâm trí nhưng lại không nhớ cảm xúc dành cho Đông Thi nữa."

Trong tâm trí của Thường Lạc, vẹt huynh lẩm nhẩm cho cô nhớ.

Thường Lạc ngay lập tức phản bác, cô đương nhiên không muốn quên đi Đông Thi, lại càng không muốn quên đi đoạn tình cảm ấy.

Vẹt huynh nói với cô phong ấn kí ức về Đông Thi, khi nào cô trở lại sẽ giải khai cho cô. Khi cô hoàn tất nhiệm vụ của Người, kí ức cũng sẽ theo đó mà quay trở lại. Thường Lạc dùng dằng không chịu cuối cùng cũng phải thỏa hiệp, vẹt huynh mang kí ức của cô về Đông Thi hết thảy khóa lại, một chút cũng không nhớ.

Lần này đi làm nhiệm vụ vẹt huynh sắp xếp cho cô vào năm hiện tại, chỉ là địa điểm có xa chỗ cô đang sinh sống hiện tại. Nguyên chủ của cô tên gọi Cố Thường Lạc, năm nay mười tám tuổi đang là học sinh cuối cấp. Thường Lạc là học sinh có tiềm năng nhất trường, là học sinh được thầy cô yêu mến, nhưng điều đó không có nghĩa Thường Lạc là một người tốt.

Đau đớn ở cổ tay truyền đến khiến Thường Lạc vô thức cắn vào môi mình, đau chết cô rồi!

"Mình không biết nữa… Mình sợ lắm, Liêu Vỹ… Mình chỉ vừa chia tay cậu ấy đã cắt tay tự tử rồi…"

Kí ức của nguyên chủ ào ạt tuồn vào đầu Thường Lạc khiến đầu cô đau nhức như điên, Thường Lạc giả vờ như mình hiện tại vẫn chưa tỉnh, cảm nhận một chút kí ức của nguyên chủ đã từng trải qua.

Hai người cùng ngồi trong căn phòng của nguyên chủ, Ngô Lục Chi đang hăng say nói chuyện bỗng nhiên dừng lại không nói nữa, nàng ấy nghiêng đầu nhìn nguyên chủ, sau đó đặt lên môi nguyên chủ một nụ hôn. Thường Lạc thấy nguyên chủ rất vui vào lúc đó, cả hai bắt đầu mối quan hệ yêu đương, bên nhau ba năm thì Lục Chi bảo rằng hai người không hợp, muốn đề nghị chia tay.

Vẹt huynh ở trong tâm trí Thường Lạc nói: "Lục Chi bị nguyên chủ phá đến khổ cực, không thể đến được với hạnh phúc của mình là Liêu Vỹ. Nàng ấy dùng điều này trao đổi với Người, vì quá thông minh nên đạt thành nguyện vọng, có thể ở bên Liêu Vỹ chứ không phải cô."

"Nguyên chủ làm gì đến nỗi? Rõ ràng nàng ta tỏ tình trước với nguyên chủ rồi bỏ nguyên chủ theo người khác."

"Cố Thường Lạc gϊếŧ chết Liêu Vỹ, giam cầm Lục Chi, ai phát giác liền gϊếŧ người đó. Nói xem nguyên chủ làm gì đến nỗi? Người bảo ngươi như vậy cũng vì muốn đỡ phải chết chóc đó. Ngươi theo Lục Chi cho đến khi nào nàng ta thấy bỏ người là quyết định sáng suốt, vậy là xong rồi, hiểu không?"

"Được rồi."

Thường Lạc rêи ɾỉ trong miệng một tiếng rồi mở mắt dậy, cô thấy Lục Chi tắt điện thoại, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt. Lục Chi cất điện thoại vào túi rồi đi lại gần giường Thường Lạc, nàng cúi người đỡ cô dậy.

"Cậu không sao rồi chứ? Cậu ngốc thật… Cậu làm vậy mình sẽ áy náy lắm."

Thường Lạc gọi tên vẹt huynh ba lần, hỏi: "Ê vẹt, tự nhiên tôi phải theo Lục Chi làm gì, không phải cứ bỏ đi là được à?"

Vẹt huynh hừ một tiếng: "Nhân duyên là thứ khó nói nhất trên đời, cô mà bỏ đi bây giờ hai người lại phát sinh ra nhiều chuyện lắm. Cứ ở bên cạnh Lục Chi quấy rối đến mức Lục Chi van xin cô ngừng lại, lúc đó hãy giả vờ độ lượng buông tay. Lục Chi sẽ cảm thấy tình yêu với Liêu Vỹ khó mà có được, sẽ cảm thấy hạnh phúc tràn đầy."

"Ok, hiểu rồi."

Thường Lạc ngây ngốc ngồi dựa vào giường, cô nhận ly nước từ Lục Chi, giả làm bộ mặt đáng thương: "Cậu… có người khác ngoài mình rồi sao?"

Lục Chi hơi giật mình, nàng ngay lập tức phản bác: "Không có, mình không có."

"Vậy tại sao cậu muốn chia tay mình… Mình có gì không tốt sao?" Thường Lạc rớt nước mắt, cô không biết giọt nước mắt này từ đâu ra, nhưng có vẻ như đây là những cảm xúc còn xót lại của nguyên chủ.

"Không, mình không chia tay nữa."

Cô nở nụ cười ngây ngốc, ra vẻ biết ơn nắm lấy bàn tay của Lục Chi. Nguyên chủ là một kẻ thần kinh không hơn không kém, làm sao có thể yêu hết trái tim mình, còn dám cả gϊếŧ người vì yêu như thế.

Thường Lạc giả vờ như chính mình không thấy nàng ấy vụиɠ ŧяộʍ thở dài, giả vờ như không thấy gương mặt thất thần của nàng ấy. Nếu không vì nụ hôn kia, có lẽ cuộc đời của Lục Chi sẽ không đi vào bế tắc đến vậy.

Buổi sáng, không khí có phần oi bức hơn mọi ngày, Thường Lạc mặc chiếc áo đồng phục trắng, tỉ mỉ thắt nơ trên cổ. Cha cô ngồi đọc báo trên bàn ăn, còn mẹ cô thì tất bật chuẩn bị đồ ăn sáng, đến khi cô bước xuống từ cầu thang lớn mẹ cô cũng sắp hoàn thành chuẩn bị bữa sáng, có thể ngồi vào ăn.

Trong kí ức của nguyên chủ, nguyên chủ là một người ít nói, không hay chào hỏi cha mẹ. Nhưng khi Thường Lạc ngụ tại cơ thể này, điều cô muốn làm đó chính là nói chuyện, ai có thể im lặng với cha mẹ mình mãi mãi?

"Chào buổi sáng."

Nàng kéo ghế ra rồi ngồi ngay ngắn vào bàn ăn, cha cô đang đọc báo bỗng nhiên ngưng đọc lại, mẹ cô cũng sững sờ nhìn cô. Nhưng họ không hỏi cô vì sao hôm nay lạ thế, chỉ bắt chuyện rồi hỏi vu vơ vài câu.

Tài xế chở Thường Lạc đến trường, cô ngồi dựa đầu vào kính xe nhìn ra cảnh vật bên ngoài cửa sổ. Cô âm thầm tính toán không biết bản thân còn phải theo Lục Chi đến bao giờ, nhưng mà nhiệm vụ này có vẻ đơn giản đối với cô.

Lớp của cô là lớp chọn, học sinh của lớp này đều là người giỏi nhất toàn khối mười hai. Lục Chi, cô và Liêu Vỹ là một trong ba người giỏi nhất, chỉ cần cô sơ sẩy một chút liền có thể tụt hạng. Từ đầu năm đến giờ, tuy cô chưa tụt hạng lần nào nhưng đều là suýt sao bị rớt lại.

Cô không muốn Liêu Vỹ hơn mình, vì vậy cô học rất nhiều.

Thường Lạc ngồi xuống bàn của mình, cũng may là có vẹt huynh ở trong đầu, bằng không nếu làm kiểm tra cô thế nào cũng rớt hạng. Cô và Cố Thường Lạc không phải cùng một người, hai cô là hai cá thể với chỉ số thông minh riêng biệt.

Vì chưa đến giờ học nên Thường Lạc gục đầu xuống bàn ngủ một giấc, đây là chuyện Cố Thường Lạc không bao giờ làm. Mỗi khi rảnh rỗi Cố Thường Lạc đều cúi mặt xuống đọc sách, không hề ngủ trong lớp.

Tây Nặc đi từ bên ngoài vào trong lớp, chuông cũng reo đằng sau bước chân của nàng, giày cao gót nhỏ nhỏ phát ra tiếng. Nhìn xuống bàn cuối thì thấy Thường Lạc đang ngủ trên bàn, bàn tay của em ấy đưa ra khỏi bàn để lộ bông băng màu trắng quấn quanh cổ tay.

Nàng đi xuống bên dưới bàn của Thường Lạc, ngón tay chạm vào cổ tay bị thương kia, phút chốc thất thần.

"Đau…" Thường Lạc đang ngủ bỗng nhiên thấy đau nhói, mở mắt ra thì thấy một người phụ nữ nào đó đang chọt vào vết thương của mình. Thấy cô quát, người kia thu tay lại không chạm vào nữa, chỉ nói: "Em lại làm đau bản thân mình?"

Lục Chi đi từ bên ngoài vào trong lớp, Thường Lạc thấy vậy bèn đứng lên đi lại chỗ Lục Chi, hệt như chú chó nhỏ ngoan ngoãn.

Tây Nặc thở dài một tiếng, nàng lau bảng rồi bắt đầu vào tiết.