Chương 11: Đệ nhất mộng: Hồi đáo Xuân Thu (10)

Mùa xuân năm đó, vẹt huynh bảo với cô rằng: "Thời hạn của Kỳ Vũ, ba tháng."

Sau khi nghe được những lời này Thường Lạc như muốn sụp đổ, ba tháng đối với cô không khác gì một cái chớp mắt, cô nhìn gương mặt tươi cười của Kỳ Vũ mỗi ngày mà đau đớn không thôi. Khi cô còn ở đây, mọi thứ đều là do cô lo liệu cho muội ấy, lúc cô đi rồi một mình muội ấy làm sao có thể sống tốt?

Cô gia hạn với vẹt huynh, vẹt huynh khẳng định không có cách nào để có thể tiếp tục hạnh phúc bên Kỳ Vũ. Vẹt huynh còn bảo muốn lãng phí thời gian cũng được, nhưng Kỳ Vũ giao hẹn với "Người" rồi, thời hạn đã ấn định không thể nào thay đổi.

"Ta có thể không ở bên cạnh nàng nữa nhưng vẫn được âm thầm thấy nàng không? Ta có thể đổi thân phận khác chăm sóc nàng không?"

Vẹt huynh dùng ý niệm cho cô biết: "Không, nếu cô làm tốt lần này nhất định Người sẽ dễ hơn cho cô vào lần sau."

Thường Lạc có dùng thêm một ngàn lời nữa để xoay chuyển vẹt huynh cũng không có chút gì biến đổi. Trong bóng đêm, Kỳ Vũ vươn tay ôm eo cô, đầu dựa vào vai nhắm mắt tận hưởng một buổi tối yên bình. Chỉ có Kỳ Vũ chưa biết chuyện sắp đến nên mới có thể thong dong như thế, Thường Lạc lòng lại chẳng khác gì sóng trào, cô càng lúc càng sợ mất đi muội ấy.

"Thời hạn của Kỳ Vũ, một ngày. Ngươi chuẩn bị tinh thần đi, nàng ta cần mười năm hạnh phúc, nàng ta đã có đủ thứ mình cần rồi."

Vẹt huynh nói lẩm nhẩm trong đầu Thường Lạc, một ngày, chỉ còn duy nhất một ngày.

Thường Lạc chạy khắp nhà tìm Kỳ Vũ, đến lúc thấy muội ấy đang đứng hầm canh cho cô, cô liền ôm chầm lấy nàng ấy từ sau lưng.

Một ngày.

"Tỷ bị sao thế?" Kỳ Vũ cho ớt khô vào chảo, trong giọng nói thường xen lẫn cả ý cười.

Thường Lạc dụi đầu mình vào vai nàng ấy, ngăn cho bản thân không rơi nước mắt: "Kỳ Nhi, ta yêu nàng, nàng phải nhớ là ta lúc nào cũng yêu nàng. Nàng phải vì ta mà chăm sóc tốt bản thân mình, vì ta mà sống, hiểu không?"

"Lạc tỷ… Tỷ làm muội sợ." Kỳ Vũ xoay người lại nhìn thì thấy mắt Thường Lạc đỏ hồng lên cả, trái tim lo sợ của nàng cũng đập rộn ràng, báo hiệu có chuyện không lành đang xảy ra nơi này. Nàng hỏi gấp gáp: "Cho muội biết có chuyện gì được không?"

"Ta không biết có chuyện gì xảy ra… Nhưng muội phải nhớ rằng ta yêu muội rất nhiều, bảo trọng thân thể, sống tốt, như vậy ta mới an lòng được."

Lúc này Kỳ Vũ cũng rơi nước mắt, nàng lo sợ khi nghe những lời kì quái từ tỷ ấy. Mười năm nay hai người sống với nhau đã quen, làm sao có thể xa rời nhau, làm sao nàng có thể sống tốt khi không có tỷ ấy ở bên cạnh?

"Tỷ… yêu nữ nhân khác rồi sao?"

"Không, Kỳ Nhi, ta không có…"

Đang nói chuyện thì có tiếng binh lính ập vào, theo chỉ thị của quan lớn thì Tống Thanh Văn là nam nhân đã ba mươi, triều đình đang cần nên phải bổ sung vào quân ngũ để đi đánh giặc. Kỳ Vũ muốn lên tiếng nói Tống Thanh Văn là nữ nhân nhưng nếu nàng nói như thế, Thường Lạc cũng sẽ cùng nàng bị trói lại ném xuống sông. Thường Lạc nhận chỉ thị, sau đó ủ rũ đóng cửa nhà lại nhìn Kỳ Vũ, thấy Kỳ Vũ khóc nàng còn đau hơn cả chết.

"Đừng khóc Kỳ Nhi…" Thường Lạc lau đi nước mắt trên má nàng ấy, cố gắng nở một nụ cười méo xệch: "Ta không sao, ta biết trước sau gì mình cũng phải nhận mệnh, điều ta lo lắng nhiều nhất cũng chỉ là nàng."

Kỳ Vũ lắc đầu, nước mắt trượt xuống gò má, nàng làm sao chấp nhận được sự thật là phải bái biệt phu quân của mình. Hai người ở bên cạnh nhau ngày đêm trong mười năm dài đằng đẵng, đối phương so với không khí còn trọng yếu hơn.

"Muội về nói với phụ mẫu, nhất định bãi bỏ được… Tỷ không cần phải đi…"

"Kỳ Nhi, ta không đi không được nữa rồi." Thường Lạc ôm nàng ấy vào lòng, cảm nhận nước mắt của muội ấy ướt cả khoảng áo của cô. Không thể không đi, vẹt huynh đã nói như vậy, nếu cô cố chấp ở lại cũng sẽ chết bằng lí do nào khác.

Kỳ Vũ biết hai người không thể ở cạnh nhau thêm nên vừa khóc vừa soạn y phục cho Thường Lạc, còn dặn dò rằng đợi muội ấy quay về nói với phụ mẫu, cứu cô từ quân doanh ra. Thường Lạc gật đầu, mặc dù cô biết mọi chuyện rất viễn vông nhưng cô không thể dập tắt hi vọng le lói của muội ấy được. Tối đó hai người ở cạnh nhau cả đêm, cùng nhau nói chuyện, làm phu thê chi sự, rồi lại ôm lấy nhau, cả hai không ai có thể ngủ. Nàng ấy liên tục nói sẽ thưa phụ mẫu mình cứu cô, nhưng Thường Lạc chỉ cười buồn. Làm sao có thể?

Buổi sáng Thường Lạc mang theo một túi hành trang đứng ở bậu cửa nhìn vào nhà, thê tử vẫn như vậy, nhà cửa vẫn như vậy, nhưng cô phải rời đi rồi…

Thường Lạc mím môi nhìn lão bà của mình đang đứng tựa cửa trông theo, môi cô run run sắp sửa khóc. Có tên lính chuẩn bị đánh cô vì khóc lóc như nữ nhân, Kỳ Vũ liền chạy lại gần hắn ta, nhu nhuyễn nói: "Phu quân nhà ta ốm yếu, kính xin đại nhân thương xót…"

Nói rồi nàng lấy hầu bao bên cạnh mình đưa cho hắn, nàng chỉ cần Thường Lạc sống ổn vài ngày, nàng nhất định sẽ dùng mọi cách cứu được tỷ ấy ra.

Sau khi Thường Lạc rời khỏi, Kỳ Vũ tức tốc về nhà mình xin phụ mẫu nghĩ cách cứu phu quân của mình. Phụ mẫu của cô đã già hơn trước, nghe nữ nhi nói như vậy bèn lập tức lên đường, không ngờ khi cả ba về đến thành Kỳ Sơn đã thấy thông cáo dán ở cửa thành. Kỳ Vũ len lỏi vào đám người đông đúc, nàng chẳng cần biết bản thân có bao nhiêu thất thố, chỉ biết nàng cần phải xem lão công của mình còn sống hay không.

Trên bảng lớn dán thông cáo tử nạn, ba chữ "Tống Thanh Văn" khiến Kỳ Vũ như muốn sụp đổ. Nàng trượt xuống nền đất rồi ngồi yên lặng giữa dòng người đông đúc, có tiếng khóc ai oán, có tiếng kêu gào thống khổ.

Nàng không thể khóc…

Nàng đau đến độ khóc cũng không được.

Buổi tối phụ mẫu của nàng nhận lại một số vật dụng cá nhân của Thường Lạc đem đến cho nàng, tất cả đều là y phục mà nàng may, đều là vật dụng mà nàng sắm sửa. Kỳ Vũ ôm lấy đồ đạc vào trong lòng mình, đến lúc căn phòng trống rỗng chỉ còn mỗi mình nàng mới thỏa sức khóc.

Nàng đã bảo đồ ngu ngốc đó chờ nàng đón về, nàng đã bảo đồ ngu ngốc đó bảo toàn tính mạng.

Mười năm, phu thê bên nhau mười năm rốt cuộc cũng phải chia xa.

Thường Lạc ẩn thân đứng ở bên cạnh "Người" nghe Người nói chuyện với Kỳ Vũ, vẹt huynh chẳng những đồng ý cho cô gặp "Người", thậm chí còn sắp xếp cho cô có mặt ở nơi này.

"Mười năm, đúng như con cần chứ?"

Kỳ Vũ u buồn ngước đôi mắt của mình lên, khẽ nở một nụ cười nhàn nhạt: "Con thấy rất hạnh phúc."

"Đây là vì Thường Lạc chen lẫn vào nhân sinh của con, đáng lẽ ra con sẽ sống hạnh phúc bên Vương Hạo mười năm. Ta cho con quyền làm lại, con chọn làm lại không?"

Kỳ Vũ vội vã lắc đầu: "Không, con không cần! Ở bên cạnh Thường Lạc như vậy đã quá đủ với con rồi…"

"Vậy tốt rồi."

Người nở một nụ cười.