Chương 9

Tiêu Nhạc Huyền ngủ say trong nôi còn không biết, bởi vì không thể tu luyện, trong khoảng thời gian này bản thân mình uể oải, không khóc không nháo, lại bị cha nương hiểu lầm lần nữa.

---

“Chủ nhân, dường như cha nương cô rất lo lắng cô đó, bọn họ từng lén lút lặng lẽ nói cô yên tĩnh quá, nói là đầu óc cô có vấn đề, sau đó mỗi lần nói đến việc này, nương của cô đều phải khóc một lúc lâu.”

“Nếu không phải cô dùng tiên thiên khí phụng dưỡng ngược lại cho thân thể của nàng ấy, chỉ sợ đôi mắt của nàng ấy cũng khóc đến mù.”

“A, phàm nhân cũng thật yếu ớt.”

Không phải Tiêu Nhạc Huyền không biết suy nghĩ của cha nương đời này, nhưng bây giờ dây thanh quản của nàng chưa phát triển đầy đủ, mồm miệng không rõ, cũng không chứng minh được bản thân mình không phải ngốc.

Cũng không thể thật sự bảo nàng giống như đứa trẻ con mỗi ngày đều làm ầm ĩ, khóc không ngừng chứ?

Tiêu Nhạc Huyền nhíu cặp mày trẻ con lại, “Ta đều là đói bụng thì khóc một tiếng, muốn đi tiểu thì khóc hai tiếng, muốn đi ị thì khóc ba tiếng, có quy luật như vậy, thoạt nhìn cha nương này cũng không ngu ngốc mà, sao lại cảm thấy ta khờ chứ?”

“Chủ nhân chủ nhân, cái này ta biết!”

“Nói nghe một chút xem!”



“Chủ nhân, khi ta mới vừa mang cô nhập vào anh thai (thai nhi), cô và anh thai đều bị thương nặng nghiêm trọng, cô hôn mê một khoảng thời gian, khi đó ta nghe thấy bên ngoài có một người được gọi là ‘đại phu’ nói, cô bị thương căn bản, rất có thể sinh ra sẽ là một đứa ngốc.”

Khó trách cha nương kiên định cho rằng nàng ngốc như vậy, thì ra nguyên nhân ở chỗ này!

Ngốc thì ngốc đi, cũng không ngại gì, chờ đến khi nàng có thể mở miệng đương nhiên bọn họ sẽ biết là không bị ngốc.

Tiêu Nhạc Huyền thuộc về kiểu lòng dạ rộng lớn, chuyện hiện tại mà mình không giải quyết được, nàng chưa bao giờ tìm phiền toái cho mình hoặc suy nghĩ nhiều.

Bất tri bất giác một tháng qua đi.

Hôm nay là ngày đầy tháng của Tiêu Nhạc Huyền, theo lý thuyết hẳn là phải chúc mừng lớn một chút, nhưng hai vợ chồng nghĩ tình huống của con gái đặc biệt, nên không có làm lớn, Tiêu Hổ Sơn chỉ mời mấy người có quan hệ tốt với mình, cùng với một người nhà Tiêu gia đến đây.

“Này, đây là con gái bảo bối của nhà lão nhị à? Chậc chậc chậc, nom cũng xinh xắn thật, đứa bé mới một tháng đã đầy đặn thế, nhìn giống như là tiểu tiên đồng ấy.” Tức phụ của Tiêu Đại Điền vừa vào cửa, đã lớn giọng nói lời khen.

“Đại tẩu quá khen, ta chỉ hy vọng Nhạc Bảo có thể giống như những bé gái bình thường là đã cảm thấy mỹ mãn rồi.”

“Ha ha ha, khuê nữ này của nhà ngươi làm người ta thấy yêu thích, gom hết tất cả ưu điểm của các ngươi lên người mình rồi, sau này à, nhất định là một mỹ nhân.” Kim thị béo tới cửa ăn tiệc đầy tháng, tất nhiên sẽ không keo kiệt những lời khen ngợi, ai bảo vị kia của nhà nàng ta là hũ nút, nàng ta mà không nói nhiều một chút, không phải đại phòng sẽ giống như không có cảm giác tồn tại sao.

Nghe xong lời này, Lý Xuân Hoa cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ của con gái, quả nhiên là chọn hết ưu điểm của nàng ấy và phu quân, than nhẹ một hơi, “Ngược lại ta tình nguyện nó bình thường thì tốt hơn.”