Chương 10

“Ha ha ha.” Kim thị cười to, “Ta cũng không tin ngươi thật sự không hy vọng con gái của mình lớn lên xinh đẹp.” Nếu nàng ta có thể sinh ra con gái xinh đẹp, lớn lên rồi hứa gả làm thϊếp cho công tử gia đình giàu có, vậy thì sẽ có tiền bạc dùng không hết đó.

Đáng tiếc chui ra từ trong bụng nàng ta, đứa này xấu hơn cả đứa kia.

Kim thị ghét bỏ liếc nhìn ba nha đầu hàng lỗ vốn nhà mình một cái, bĩu môi, thu hồi ánh mắt.

Lý Xuân Hoa vẫn khá hiểu đại tẩu này, thích chiếm tiện nghi nhỏ trọng nam khinh nữ, một lòng muốn đưa nha đầu nhà mình vào trong thành để trèo lên cành cao, nếu người nào đưa nhiều bạc, thì sẽ gả con gái cho người đó.

Đây là những gì chính tai nàng ấy nghe thấy nàng ta nói với bà mối.

Tuy rằng bản thân mình cũng là thôn phụ, nhưng nguyên nhân chính là mình chịu khổ sở, bị Lý lão thái ngược đãi đủ rồi, chịu đựng chuyện Lý lão thái trọng nam khinh nữ đủ rồi, cho nên từ khi may mắn gả cho Hổ Sơn, nàng ấy đã thề, tương lai nếu sinh con gái, nàng ấy nhất định phải yêu thương con như châu như bảo.

Nhưng con gái là một đứa ngốc, nàng ấy yêu thương nó vậy nó có biết không?

Ý nghĩ như vậy chợt loé qua trong đầu, Lý Xuân Hoa vội vàng ném ra, đáng sợ! Sao nàng ấy có thể có suy nghĩ như vậy.

“Nhị tẩu, tẩu nghĩ cái gì thế? Mau ra ngoài thôi, người Lý gia tới rồi, đệ đệ của tẩu tới.” Tam đệ muội Tô Uyển Nhi ở bên cạnh nhắc nhở.

Lý Xuân Hoa nghe thấy là đệ đệ tới, vội vàng nhét đứa bé trong lòng vào lòng Tiêu Hổ Sơn, chạy chậm đi ra ngoài.

Tiêu Nhạc Huyền mở đôi mắt to tròn nhìn nương tiện nghi chạy nhanh như vậy, nàng muốn nhìn, nhìn xem là người nào tới.



Không lâu sau, Lý Xuân Hoa đã dẫn một thanh niên tầm 27-28 cùng bốn củ cải nhỏ đi đến.

Thanh niên kia có xương gò má cao, người mảnh khảnh, vóc người cao, đầu đội khăn vuông, mặc một bộ áo dài màu nâu xám theo kiểu tiên sinh dạy học, vừa nhìn có vẻ như người làm công tác văn hoá.

Hiển nhiên nương tiện nghi rất nhiệt tình với thanh niên, kéo hắn ta đến trước mặt tướng công của mình, nói: “Tướng công, là Chính Thanh, Chính Thanh hắn đến thăm ta.”

Nàng ấy còn không quên giới thiệu với con gái Tiêu Nhạc Huyền: “Nhạc Bảo, nhị cữu, đây là nhị cữu cữu của con.”

Đương nhiên, Tiêu Nhạc Huyền mới có một tháng sẽ không đáp lại gì đó.

Thanh niên cũng không ngại, dịu dàng cười với nàng, sờ đầu nhỏ của nàng, giọng nói cũng nhẹ nhàng, “Nhạc Bảo? Tên này không tồi, tiểu hài tử chính là phải vui vẻ hạnh phúc!”

“Ừ ừ, đây là tướng công đặt!”

“Nói đến cũng khéo, ngày đó khi đặt nhũ danh cho con gái, con bé cứ cười ‘khanh khách’ với cha nó, tướng công thật sự vui mừng, trong đầu đột nhiên liền nảy ra hai chữ ‘Nhạc Bảo’.”

“Ta và tướng công đều hy vọng nó vui sướиɠ lớn lên! Mỗi ngày đều cười.”

“Ồ?” Lý Chính Thanh híp mắt lại, “Chẳng lẽ Nhạc Bảo rất ít cười sao?”

Mặt Lý Xuân Hoa hiện lên vẻ mất tự nhiên trong nháy mắt, nghĩ nhất định không thể để người khác biết đầu óc con gái không bình thường, nên phủ nhận theo bản năng, “Nào có, Nhạc Bảo nó rất thích cười, ngày nào cũng cười, có phải không tướng công?”