Chương 6

Tô Uyển Nhi tự nhận mình là người trong thành, cảm thấy người trong thôn thổ bỉ không chịu nổi, cho nên không muốn giao tiếp, ngay cả đại tẩu nhị tẩu, nàng ta cũng không muốn thân thiết, trở về trong thôn thì ở lì trong phòng mình, thêu thùa vẽ tranh một chút, không có đi gặp ai.

Cho nên cũng không hiểu lắm về người nhà của tướng công.

Chỉ là trái lại có nghe nói, nhị tẩu hai mươi tuổi gả cho nhị ca, ba mươi tuổi mới có thai đầu tiên, có thể thấy là không có phúc khí.

Không giống như nàng ta, gả cho Văn Bân, hôm nay hai mươi tám, đã ôm bốn đứa rồi.

Đứa con trai lớn cũng đã 12 tuổi!

Nghĩ tới đây, lúc Tô Uyển Nhi đối mặt với nhị tẩu, luôn có một loại cảm giác ưu việt, nghe tướng công của mình đưa trứng gà cho Nhị tẩu, mặc dù trong lòng nàng ta không vui, nhưng mặt mũi ngoài mặt vẫn cho, cuối cùng vẫn chọn 10 quả trứng gà, chậm rãi xách qua.

Vừa ra khỏi cửa, đã nhìn thấy đại tẩu Kim thị vóc người mập mạp cầm một con cá chết đến, nhìn thấy nàng ta thì tươi cười đi đến, kinh ngạc quan sát nàng ta từ trên xuống dưới, nói: "Chao ôi, đây không phải là Tam đệ muội sao, ngọn gió nào thổi ngươi đi ra khỏi phòng thế? Thật là đáng ngạc nhiên nha."

Tô Uyển Nhi miễn cưỡng nở nụ cười, dịu dàng nhỏ nhẹ nói: "Đây không phải là thấy nhị tẩu sinh con, tướng công nhà ta lo lắng cho nhị ca nhị tẩu, đặc biệt để cho ta mang một giỏ trứng gà qua, bồi bổ cho thật tốt."



"A? Một giỏ trứng gà!" Kim thị mập mạp nhìn giỏ một cái, quả thật không nhìn thấy có bao nhiêu quả trứng gà, nhưng trong lòng lại có một ngọn lửa đang đốt lên.

Mặc dù trong lòng thầm mắng lão Tam cố làm ra vẻ, nhưng Kim thị cũng không muốn mình bị xem là thấp kém, nàng ta nhìn con cá chết nhặt trong ruộng nước buổi chiều hôm nay, nói: "Đây không phải là sinh con sao, vậy nên ăn cá, ăn cá càng bổ, ngươi nói có đúng không, nhị đệ?" Câu cuối cùng Kim thị hỏi thăm Tiêu Hổ Sơn đang lo lắng.

Khứu giác của Tiêu Hổ Sơn nhạy bén, xa xa đã ngửi thấy mùi tanh cá chết, nhịn xuống sự tức giận, nhận lấy con cá kia, miễn cưỡng nói: "Đại tẩu có lòng."

Tô Uyển Nhi cũng đưa giỏ qua, bên trong là 10 quả trứng gà, dù gì cũng là thứ bổ, vẻ mặt của Tiêu Hổ Sơn hơi dịu lại một chút: "Tam đệ tam đệ muội, cảm ơn nhiều, ngày khác ta dẫn thê tử đến thăm các ngươi." Ở trong lòng Tiêu Hổ Sơn, nhà mình có một tam đệ có chút kiến thức, cử chỉ lịch sự cũng không tệ lắm.

"Được!" Biết mỗi lần Tiêu Hổ Sơn đến thăm bọn họ đều sẽ mang một ít vật săn được đến, Tô Uyển Nhi cũng không từ chối, đồng ý.

Kim thị nhìn đối đãi khác biệt này, giận vô cùng, hừ lạnh một tiếng, lắc lư thân thể mập mạp rời đi.

"Oa oa."

Lúc này tiếng khóc trẻ con lanh lảnh vang lên, Tiêu Hổ Sơn cũng không có thời gian ứng đối với những người này nữa, vội vàng tạm biệt, đưa đồ cho Phương thẩm ở bên cạnh, sau đó bước nhanh vào phòng.