Chương 5

---

Một đêm của tháng sáu, trời nóng oi bức, một tiếng sấm sét vang lên, gió mạnh nổi lên, sấm chớp rền vang, bão táp thổi đến.

Giống như biểu hiện đây chính là một đêm không bình thường!

Đi đôi với đó là từng tiếng kêu đau của phụ nhân, người trong thôn bị đánh thức đều biết, con dâu nhị phòng của Tiêu gia muốn sinh.

Tiêu Hổ Sơn lập tức gọi bà mụ đã sớm mời đến ở bên cạnh nhà Phương thẩm, Phương thẩm cũng lập tức mặc áo tơi đội mưa đi theo.

Có không ít người thức dậy, nhưng bởi vì mưa lớn, mọi người đều vẫn ở trong nhà mình, không đi ra.

Tiêu Hổ Sơn nghe được tiếng kêu "dùng sức dùng sức" của bà mụ trong phòng, đi đôi với tiếng kêu thảm thiết của thê tử, rõ ràng là đêm mưa to gió lớn, nhưng cả người hắn đều lại tràn đầy mồ hôi lạnh, tay nắm chặt thành quyền, nhìn chằm chằm vào phòng sinh, mấy lần muốn vọt vào, đều bị Phương thẩm kéo lại.

"Hổ Sơn, nghe thẩm, đừng đi vào? Phòng sinh của nữ nhân rất xui xẻo, nam nhân đi vào sẽ bị dính vận xui! Ngươi đó, yên tâm chờ ở chỗ này đi, nữ nhân sinh con đều như vậy cả, đau một đêm là tốt rồi." Phương thẩm an ủi.

Tiêu Hổ Sơn: "..."

Hắn bày tỏ lời này không an ủi được mình, trái tim càng đập nhanh, càng lo lắng cho thê tử.



Gần đây bởi vì chăm sóc cho thê tử mang thai, hắn cũng không có đi săn, cũng không đi đến mấy phòng khác trong nhà tặng đồ, ở Tiêu gia cảm giác tồn tại lại trở nên thấp hơn, trừ Tứ đệ ở học đường ra, muội muội trong khuê phòng, cũng không có gặp người của đại phòng tam phòng.

Từ khi hắn đi quân dịch, hắn đã định trước có duyên phận bạc bẽo với cha nương huynh đệ tỷ muội, tuy ở cùng một đại viện có hàng rào tre, nhưng qua lại cực ít, còn không quen thuộc bằng người trong thôn.

Nhưng bình thường coi thường nhị phòng như thế nào nữa, tối này vợ của lão nhị sinh, trừ lão tứ ở học đường và muội muội ở khuê phòng, đại phòng và nhị phòng đều đèn đuốc sáng trưng.

Trong phòng của tam phòng, Tiêu Văn Bân nói với thê tử: "Uyển Nhi, tối nay Nhị tẩu sinh, nàng lấy một ít trứng gà đem qua đi, để cho nhị ca nấu cho nhị tẩu ăn, để cho nhị tẩu bồi bổ một chút."

Tô Uyển Nhi là thê tử của lão tam Tiêu Văn Bân, con gái của một quản sự nhỏ ở tửu lầu trấn trên, bởi vì Tiêu Văn Bân đi học mấy năm, ở tửu lầu làm thu chi mấy năm, thời gian dài, thân với quản sự hậu cần của tửu lầu, sau đó lại quen biết Tô Uyển Nhi - con gái của người này, hai người kết thành vợ chồng.

Bộ dạng của Tô Uyển Nhi xinh đẹp, còn xinh đẹp hơn cả cô nương trong thôn, cha còn là quản sự hầu cần có quan hệ tốt với chưởng quỹ tửu lầu, cưới nàng rất tốt.

Bình thường vợ chồng bọn họ đều sống trên trấn, còn ở nhà của quản sự nhỏ, hai con trai hai con gái của Tiêu Văn Bân cũng ở trong trấn, rất ít khi về nhà, lần này cũng không đi theo cha nương về thôn.

Lại nói, lần này Tiêu Văn Bân trở về, cũng có chuyện muốn làm, có được hay không, còn phải nhìn thái độ của cha nương.

Mặc dù bình thường cha mặc kệ mọi chuyện, nhưng nếu là chuyện lớn, vẫn là Tiếu lão cha đứng đầu một nhà làm chủ.