Chương 4

Hôm nay trừ thân thể này nhỏ hơn đứa bé ở trong bụng bình thường ra, hoàn toàn là một thai nhi khỏe mạnh.

Lúc thần hồn của mình dung hợp hoàn toàn với thai nhi này, Tiêu Nhạc Huyền cho linh hồn thai nhi đã rời đi kia một lời chúc phúc, đời sau đứa bé này sẽ bình an hạnh phúc, thân phận cao quý, coi như đây là bồi thường của nàng đối với linh hồn thai nhi chết sớm này.

Sau khi chúc phúc xong, nàng lập tức cảm giác vô cùng mệt mỏi, chỉ là một lời chúc như vậy, trước kia há miệng là thành, hôm nay lại phí nhiều sức như thế.

Nhưng đồng thời, rõ ràng nàng cũng ý thức được, nhân quả giữa mình và linh hồn thai nhi kia đã đứt hoàn toàn, thân thể chưa sinh ra này chân chính trở thành nàng, thiên đạo cũng thừa nhận.

Đây là kết quả mà nàng muốn!

Mặc dù có cách tu sĩ đoạt xác, nhưng dù có kết quả bị hồn phi phách tán, nhưng Tiêu Nhạc Huyền không muốn đoạt xác, bởi vì kiếp thứ nhất của nàng cũng không phải sinh ra ở giới tu chân, cho nên trong xương của nàng có một ít thứ khác với tu sĩ khác.

Dù sao nàng sống lâu như vậy, sớm đã hòa vốn rồi.

Có lẽ chính là vì tâm tính không tranh đoạt này, để cho con đường tu luyện của nàng không có tâm ma gì cả, cộng thêm nàng chú trọng nhân quả, không nợ người khác cái gì, cho nên tu luyện mới thuận buồm xuôi gió, thành thượng tiên.

Nếu như không phải vì quả trứng kia, nàng đã...

Hazz!



Chuyện cũ không nên nhắc lại, nói nhiều cũng chỉ toàn nước mắt thôi.

Lý Xuân Hoa không ngờ giữ lại cái thai này sẽ làm cho mình thay đổi lớn như vậy, nàng ấy cảm giác thân thể của mình ngày càng khỏe mạnh, chẳng những nở nang không ít, ngay cả da dẻ cũng trở nên tốt hơn, cả người vô cùng có tinh thần.

Người ở thời đại này chỉ có da dẻ đẹp hơn một chút thì lập tức trở nên xinh đẹp hơn.

Hôm nay nhìn Lý Xuân Hoa, bộ dạng kia không giống chút nào với Lý lão thái.

Chỉ là Lý Xuân Hoa cũng không suy nghĩ nhiều như vậy, lúc này nàng chỉ càng vui mừng lúc trước giữ lại bảo bảo, nàng ấy cảm giác tất cả những chuyện này đều do bảo bảo trong bụng mang đến.

Bảo bảo chính là đứa con may mắn của nàng ấy, bảo bảo nhất định khỏe mạnh!

Có lẽ Trương đại phu chấn đoán sai rồi, nàng ấy cảm nhận được bảo bảo không phải là đứa bé ngốc, nàng ấy muốn nói chuyện này cho tướng công nghe, nhưng lại sợ mình nghĩ lầm để cho hắn mừng hụt một trận.

Nàng ấy cũng không phải không biết hắn đang lo lắng cái gì, nhưng loại cảm giác huyền dịu này thật sự không có cách nào nói ra miệng được.

Chỉ như vậy, giữa sự mong đợi thấp thỏm của Lý Xuân Hoa và sự lo lắng của Tiêu Hổ Sơn, cái thai này cũng đã được chín tháng, ngày sinh đến gần, Tiêu Hổ Sơn cũng không đi ra ngoài săn nữa, mỗi ngày đều căng thẳng nhìn chằm chằm thê tử, đi theo nàng ấy, sợ nàng ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn.