Chương 12

Tra tấn ba năm, lại bị ném vào thanh lâu, nàng ta đã thành bùn lầy, kẻ thù lại cao cao tại thượng.

Nàng ta không cam lòng, cho rằng mình sắp chết, lại được tiểu biểu muội đột nhiên xuất hiện cứu.

Nàng ta thấy nàng cực kỳ lãnh đạm, không hỏi nàng đã trải qua chuyện gì, chỉ nói một câu: “Ngươi có một người cha tốt!” Rồi đưa nàng ta về nhà lại lập tức rời đi.

Từ chỗ của cha, nàng ta đã biết.

Thì ra là cô cô bảo tiểu biểu muội ra tay.

Bởi vì cha mình đã đến chỗ cô cô để cầu xin!

Cho nên nàng ta đã được cứu!

Đời trước nàng ta không đấu lại Liễu Dao, bị nam nhân kia hại thảm như vậy, sống lại một đời, nàng ta muốn báo thù!

Nhớ rằng cha nói tiểu biểu muội lợi hại như vậy, là bởi vì có kỳ ngộ, được cao nhân điểm hóa.

Vậy nếu nàng ta đi theo tiểu biểu muội, có phải cũng có thể được điểm hóa hay không?

Bản thân mình trở nên lợi hại, Liễu Dao và những người ái mộ ả ta, còn dám bắt nạt nàng ta như vậy sao?

Còn có nam nhân kia, nữ nhân một lòng chỉ yêu một mình hắn ta như mình lại không cần, cố tình muốn Liễu Dao câu ba đáp bốn kia, nàng ta không nghĩ ra, chết cũng không nghĩ ra.



Bình phục cảm xúc, Lý Mạn Đồng đi về phía đứa bé, “Dượng, cháu muốn bế tiểu biểu muội chơi một lát.”

Tiêu Hổ Sơn cười ha ha, “Cháu cũng chỉ là trẻ con, có thể bế biểu muội được không?”

“Cô mẫu, cháu có thể!” Biết tiểu biểu muội là bảo bối trong lòng cô mẫu và dượng, đời trước hay đời này nàng ta đều vô cùng khát vọng sự tán thành của nãi nãi và cha, cho nên để có thể gần tiểu biểu muội nhận được kỳ ngộ, nàng ta bắt đầu làm nũng với cô mẫu mà không hề có gánh nặng tâm lý, “Cháu rất thích tiểu biểu muội, cô cho cháu bế một cái được không!”

Tuy rằng Lý Xuân Hoa lo lắng con gái bị ngã, nhưng không chịu nổi tiểu chất nữ cầu xin, cuối cùng trừng mắt nhìn tướng công nhà mình một cái, bế đứa bé lại đây đưa cho Lý Mạn Đồng.

"Cẩn thận nha, Đồng Đồng phải ôm tiểu biểu muội thật chắc nha.” Lý Xuân Hoa còn không quên nói.

Tiêu Nhạc Huyền cũng hết chỗ nói rồi, sao nàng lại cảm thấy nương của đời này có chút không đáng tin cậy vậy nhỉ.

Chẳng sợ trong cơ thể của Lý Mạn Đồng có một linh hồn bà lão, nhưng thân thể kia chỉ là một đứa trẻ ba tuổi thôi, khả năng để nàng ta ôm bị ngã quá lớn.

Tiểu Bạch cũng bị hành động bất ngờ của Lý Xuân Hoa làm cho sợ ngây người.

“A a a, chủ nhân, sao nương của cô lại thế này? Từ sau khi nhị cữu cữu kia của cô xuất hiện là không bình thường?”

Tiêu Nhạc Huyền đã bình tĩnh lại, sắp xếp lại tất cả, nghĩ tới điểm mấu chốt, cảm thấy thật đáng buồn cho nương ruột của đời này, “Còn có thể sao nữa chứ, bị lão thái Lý gia kia dạy ra nô tính thôi! Không thấy người gọi là nhị cữu kia vừa xuất hiện, nàng đã tự động định vị bản thân mình là nhân vật nha đầu, người hầu sao?”

“Ầy, đúng là vậy, chủ nhân cô thật thông minh!”

“Không phải ta thông minh, đọc nhiều sách tâm lý, biết cách giáo dục ma chú trong gia đình trọng nam khinh nữ đáng sợ, không phá hủy rồi xây lại, sẽ không thể thoát khỏi sự ảnh hưởng của việc "mưa dầm" kia.”