Chương 13

“Việc này… quá khủng bố rồi!”

"Nhưng mà chủ nhân có thể đừng bắt người ta đọc sách mãi được không, chủ nhân cô bác học, không hiểu thì hỏi cô một cái, bớt bao nhiêu việc.” Tiểu Bạch vặn vẹo thân mình nói.

Tiêu Nhạc Huyền lắc đầu: “Trong đầu của ta cũng không phải của ngươi.”

Một người một gậy nhóm lửa dùng thần hồn dùng thần niệm nói chuyện đến vui vẻ, Lý Mạn Đồng bế tiểu biểu muội, khuôn mặt cúi gằm xuống, vẻ mặt khó lường.

Đột nhiên, một ý niệm tà ác bất ngờ nảy ra.

Nếu kiếp này tiểu biểu muội này tự mình ngã chết, mình lại được ở trong nhà cô mẫu, vậy có phải cao nhân kia sẽ chỉ dạy một mình nàng ta hay không?

Trở lại một đời, nàng ta phải tàn nhẫn, phải độc ác, thà rằng ta phụ người trong thiên hạ, cũng không muốn người trong thiên hạ phụ ta!!!

“A… Oa oa oa…”

Lý Mạn Đồng ba tuổi khóc.

Vì sao vừa rồi cô bé lại nảy ra ý nghĩ gϊếŧ biểu muội?

Thật là đáng sợ!

Rốt cuộc cũng chỉ là đứa trẻ ba tuổi, tự mình dọa mình khóc.



Mà linh hồn bà lão Lý Mạn Đồng, đã bị Tiêu Nhạc Huyền nhốt trong phòng tối.

Dám động sát niệm với nàng, đáng chết!

Tiểu Bạch cũng phát hiện, gần như nhảy dựng lên, “A a a, chủ nhân, thế mà bà lão kia muốn gϊếŧ cô, ta đi giáo huấn nàng ta, thật sự cho rằng chúng ta là chó lạc bình dương bị mèo khinh sao?”

Bé con Tiêu Nhạc Huyền che trán, “Là hổ lạc đồng bằng bị chó khinh.”

“Không phải đều là chó như nhau à!”

“Ta đúng hơn một nửa rồi, tiến bộ rồi, chủ nhân cô nên khen ta, hừ, giáo dục mà chỉ trích là không được, chính cô đã nói! Cô quên rồi ư?”

Tiêu Nhạc Huyền: “…”

“Ngươi bớt nhớ lời nói của ta đi một ít, nhớ thêm một ít sách vở mới ngoan.”

“Ồ ~” Toàn bộ cây gậy nhóm lửa đều ủ rủ, “Đã biết, chủ nhân…”

Biết nó không thích nghe mấy thứ này, Tiêu Nhạc Huyền nói sang chuyện khác, “Ta phát hiện tính tình của mình ngày càng tốt.”

“Hả?” Tính tình của chủ nhân có trở nên tốt à? Không cảm thấy! Vẫn hung dữ như vậy!

“Bằng không sao chỉ nhốt nàng ta trong phòng tối thôi chứ?”



“Chủ nhân, đó là bởi vì bây giờ cô quá yếu, thần hồn của mình cũng vỡ nát, gϊếŧ một bà lão cũng không làm được!” Cho nên mới nhốt lại đó.

Tiêu Nhạc Huyền: “…”

Toàn nói mấy lời nói thật không!

“Nhốt nàng ta mười năm, Tiểu Mạn Đồng cũng trưởng thành, nàng ta muốn thay thế được thì cũng không có khả năng.”

Nhìn ra được, bản tính của Tiểu Mạn Đồng cũng không xấu, nhiều nhất chỉ là bị cưng chiều quá mức, có chút yếu đuối mà thôi.

Đây hoàn toàn là việc nhỏ ~

“Chủ nhân nói đều đúng!”

Tiểu Lý Mạn Đồng mơ mơ màng màng thanh tỉnh, cảm giác lạnh lẽo trong đầu tan đi, Tiểu Mạn Đồng tại sao mà mình lại cùng cha và các ca ca đi tới nơi xa lạ này.

Đây là đâu nhỉ?

Mà tầm mắt vừa rõ ràng đã thấy một em bé, còn nhỏ hơn cả cô bé, xác định rồi, cô bé thích muội muội mặc quần hở đũng này.

“Cha, muội muội này là ai thế? Thích quá!”

Một bé nam vọt ra, sờ trán của Tiểu Mạn Đồng: “Muội muội, muội không phát sốt chứ? Đầu óc hồ đồ? Đây là tiểu biểu muội Nhạc Bảo của chúng ta đó, vừa rồi dượng và cô mẫu đều giới thiệu cho chúng ta.”