Chương 11

Tiêu Hổ Sơn: “…” Cũng không muốn trả lời vấn đề không phù hợp với sự thật này lắm.

Dẫu sao Tiêu Nhạc Huyền cũng không phải trẻ con chân chính, nàng cũng không làm được dáng vẻ một hồi cười một hồi khóc của trẻ con.

Còn việc chảy nước miếng, ừm, nàng đã cố gắng, nhưng mà lại không khống chế được.

Đối với sắc mặt mất tự nhiên của đại tỷ, Lý Chính Thanh không có nghĩ nhiều, trẻ con mà, thích cười hay không thích cười đều có, rất bình thường, hắn ta cũng không nhiều lời với đề tài nhàm chán này.

Lần này con gái nhà đại tỷ đầy tháng, vốn hắn ta không định tới, nhưng mà con gái nhỏ cứ quấn lấy muốn tới, nói muốn xem tiểu biểu muội nhà đại cô, muốn chơi cùng tiểu biểu muội, không lay chuyển được con gái, vừa lúc nghỉ tắm gội hắn ta cũng dẫn cả ba tiểu tử thối cùng đến đây.

Bây giờ nhìn con gái nhỏ trốn phía sau lưng mình, đôi mắt tròn xoe nhìn em bé trong lòng Tiêu Hổ Sơn, Lý Chính Thanh cũng hơi mỉm cười.

Xem ra quả nhiên con gái nhỏ rất thích tiểu biểu muội này đấy!

---

“Chủ nhân, ánh mắt biểu tỷ này của cô không bình thường nhé ~ không giống ánh mắt của đứa bé ba tuổi.”

“Ngươi cũng phát hiện?” Thật ra từ lúc tiểu biểu tỷ này vào cửa nhà, Tiêu Nhạc Huyền đã phát hiện nàng ta không bình thường, trên người tiểu biểu tỷ có dấu vết của thời gian và không gian, hơn nữa linh hồn trong cơ thể đứa nhỏ này là một linh hồn vô cùng già nua, oán khí rất nặng, tiểu biểu tỷ của nàng bị đoạt xá?

Không đúng!

Dáng vẻ của linh hồn già nua kia, hình như giống với tiểu biểu tỷ.

Dù gì Tiêu Nhạc Huyền không phải cổ nhân, nàng lập tức động não nghĩ rộng ra hơn.



“Chủ nhân chủ nhân, có phải nàng ta là trọng sinh trong truyền thuyết hay không vậy?”

“Ừ, có khả năng!” Đáng tiếc bây giờ linh hồn lực của nàng quá yếu, vỡ nát quá nhiều, ngay cả thâm nhập tra xét cũng không làm được, cũng may thần hồn của nàng tự mang theo đôi mắt nhìn xuyên qua tất cả cũng không biến mất, cho nên lập tức thấy được linh hồn trong thân thể tiểu biểu tỷ này.

Còn có linh hồn non nớt ban đầu kia của tiểu biểu tỷ, cũng cũng không biến mất.

Thế mà lại là hai linh hồn cùng trong một cơ thể, còn là linh hồn của cùng một người ở khoảng thời gian khác nhau!

Đúng là chuyện kỳ lạ!

Đôi mắt của Lý Mạn Đồng cứ nhìn chằm chằm vào tiểu biểu muội trong lòng ngực của dượng, đời trước chính là tiểu biểu muội này, ở ngay trước khi nàng ta chết, được cha ủy thác, cứu nàng ta ra khỏi thanh lâu.

Nàng ta vĩnh viễn không quên được gương mặt kia.

Mặt như trăng non, mắt như sao trời, dáng người mềm mại, ngũ quan rõ ràng, lại xứng với mày kiếm màu đen, toàn thân trong nhu mỹ mang theo anh khí, cực kỳ kinh diễm.

Một thân khí chất linh hoạt kỳ ảo, lại càng phong hoa tuyệt đại.

Chỉ nhìn sơ thôi, nàng hoàn toàn không giống con của dượng và cô mẫu.

Nhìn kỹ, lại có rất nhiều chỗ tương tự với bọn họ.

Đời trước, nếu tiểu biểu muội xuất hiện như vậy, đâu còn có việc gì của Liễu Dao nữa.

Phu quân mà mình dùng hết tâm cơ mới được, lại nói với nàng ta rằng người hắn ta thích chính là Liễu Dao, cưới nàng ta là bởi vì chuyện nàng ta đã làm thương tổn Liễu Dao, hắn ta muốn nàng ta sống không bằng chết.