Chương 3: Eo Thon Nhỏ

Chu Tước tay đút túi quần, chân dài sải bước trên hành lang. Theo sau anh là đám anh em chí cốt, ôm vai bá cổ ồn ào náo nhiệt.

Cửa sổ phòng học đều bị đóng lại, hầu hết các nữ sinh đều dán mặt vào cửa kính, miệng không ngừng hô hào.

“Đẹp trai chết đi được!”

“Mày nhìn xem bắp tay của anh Tước man quá!”

“Quyến rũ chết tao. Mạnh Nam đúng là may mắn!”

Tai nghe trên vai Chu Tước được kéo lên, anh điềm nhiên đi thẳng không ngoảnh lại.

Đường Lật huýt sáo một tiếng, lại huých tay Tô Tố Nhiên, “Quả thực là soái ngất trời!”

Ôn Tĩnh bên cạnh chùi nước bọt, ra vẻ tiếc hận, “Chỉ trách là hoa đã có chủ, mặc dù chưa từng công khai.”

Gió từ cửa sổ phía sau thổi đến, làn tóc Tô Tố Nhiên bay phấp phới.

“Thật đáng tiếc…”

Giờ giải lao, Đường Lật túm tay Tô Tố Nhiên đi căn tin. Cô ấy mua hai hộp sữa chuối, chia cho Tô Tố Nhiên một hộp, bảo là quà gặp mặt coi như đã thành bạn.

Tô Tố Nhiên định mua kẹo cho cô ấy, mắt lại đυ.ng phải bao thuốc lá trên kệ. Trường học không cho phép bán thuốc lá cho học sinh, đây ắt hẳn là dành cho giáo viên hoặc bảo vệ.

Cô bị nghiện thuốc khá nặng, một phần do cuộc sống, phần còn lại là áp lực công việc. Cà phê và thuốc lá chưa bao giờ thiếu trong túi xách của Tô Tố Nhiên.

Kể từ khi nhập mộng, khối thân thể này hẵng còn chưa lớn, nói gì đến chứng nghiện thuốc lá của cô.

Mắt hạnh dừng lại một chút rồi lập tức dời đi.

“Mình thích ăn kẹo hãng XY, hình như vừa mới ra vị mới, là dâu tây!” Tô Tố Nhiên lơ đãng nói, “Nhưng có vẻ căn tin không bán loại này.”

Đường Lật hút sữa, “Căn tin đúng là hơi hạn chế, cậu muốn ăn thì chỉ có thể ra ngoài mua. Mình biết có một chỗ…”

Tô Tố Nhiên mừng rỡ, nắm lấy tay Đường Lật, cười đến chói loá, “Thật sao?.”

Tuy chỉ mới nhập học, nhưng Đường Lật khá quen thuộc với khuôn viên Chiêu Hoa. Cô ấy dẫn Tô Tố Nhiên tới một lối đi nhỏ, bên trên bị tán cây to bao phủ, nếu không tinh ý thì khó mà phát hiện ngay bên dưới lớp lá dày đặc đó là một lối ra vào bí mật.

“Mình ở đây canh, cậu đi sớm về sớm.” Đường Lật là một lớp trưởng đầy mâu thuẫn, bề ngoài nghiêm túc kỉ luật, bên trong lại tinh nghịch không kém ai.

Tô Tố Nhiên dễ dàng lách người ra khỏi trường học, đi tới quầy tạp hoá.

Nửa giờ sau đó, tại phòng vệ sinh nữ tầng ba toà nhà B của Chiêu Hoa.

Làn khói trắng phả trong không trung, mông lung hệt như tâm trí của cô bấy giờ. Sau khi hút hết một điếu, tinh thần của Tô Tố Nhiên có vẻ sảng khoái hơn, cô bình tĩnh gẩy tàn thuốc, điệu bộ trông rất thuần thục.

Tô Tố Nhiên trốn tiến, báo với Đường Lật là cô có chút đau bụng, cần xuống phòng y tế. Lớp trưởng Đường lập tức xin giáo viên cho cô nghỉ.

Điếu thứ hai kề trên môi, Tô Tố Nhiên rít một hơi dài, sau lưng lại vang lên giọng nói lạnh nhạt, có phần nghiêm khắc.

“Trốn tiết, hút thuốc, váy trên tiêu chuẩn quá ba phân. Các cậu ở lớp nào ?”

Có tật giật mình, Tô Tố Nhiên vội quay người nghe ngóng.

Cô đứng ở góc khuất phía sau cầu thang, vị trí này đương nhiên khó ai thấy được.

“Tưởng là ai, hoá ra là giáo thảo Tống nghiêm khắc.” Phía sau lại truyền đến giọng nữ the thé, có vẻ vẫn đang ngậm thuốc không chịu nhả, “Hay là con cún ngoan của hội sao đỏ ? Ha ha ha.”

Tiếng cười của đám nữ sinh vang lên, người kia vẫn giữ đúng thái độ nghiêm túc, “Mỗi người trừ ba mươi điểm, các cậu có thể gặp chủ nhiệm Hà để trình bày.”

“Đừng có quá đáng, Tống Mạnh Nam!”

Tô Tố Nhiên nhướn mày, là cô người tình bé nhỏ của Chu Tước?

“Mày thì hay rồi, trước mặt thầy cô giả vờ ngoan ngoãn nghe lời, sau lưng lại lén lút yêu đương cùng Chu Tước. Không phải cũng là đang vi phạm nội quy đó sao?.”

Tống Mạnh Nam mặt mũi không biểu cảm, “Giờ tự học còn mười phút nữa, nếu các cậu không về kịp thì mỗi người thêm năm điểm.”

Một nữ sinh trong đó tiến tới, toan giơ tay tát Tống Mạnh Nam.

“Cô bị điếc à?”

Chu Tước từ sân thượng bước xuống, tai nghe trên vai nảy lên theo từng bước chân anh. Đám nữ sinh trông thấy Chu Tước, lập tức mềm mỏng đi rất nhiều.

“Anh Tước, chúng em vốn chỉ ở đây chơi đùa một chút.”

“Cút.”

Đợi đám nữ sinh đi khuất, Chu Tước nhướn mày nhìn Tống Mạnh Nam, cô ấy bắt gặp cái nhìn hư hỏng của anh, mặt mày đỏ ửng tiến tới đưa tay ôm lấy eo thon.

Bả vai của Chu Tước rộng lớn nhưng eo lại thon gọn, hình thể không cần bàn cãi, vô cùng tuyệt.

Tô Tố Nhiên ngửa đầu ra lan can, rít một hơi thuốc thật dài. Khói trắng phả ra mịt mù, xuyên qua làn sương mờ, Chu Tước trông thấy em gái mình nở nụ cười câu hồn đoạt phách.