Chương 4: Nòng Nọc Bơi Lội

Tan học, ráng chiều nhuộm đỏ bầu trời.

Chu Chính Điền nhắn tin cho Tô Tố Nhiên, thông báo rằng ông bận họp sẽ không kịp đón cô, thay vào đó Chu Tước sẽ đưa cô về nhà.

Anh chịu đón cô về ? Đúng là trong mơ.

Tô Tố Nhiên ôm tâm lý chặn đầu, vừa tan học đã xách balo chạy ra cổng trường.

Từ xa đã trông thấy anh, dáng người hấp dẫn của Chu Tước luôn là tiêu điểm, tựa hạc giữa bầy gà. Tô Tố Nhiên không vội tiến lại, theo như cô biết, đám anh em của Chu Tước cũng không phải dạng học hành chăm chỉ gì cho cam.

Tan học, đám lêu lổng này đi đâu?

Ngoài quán net ra, còn có thể đi đâu.

Chiếc mô tô màu đen của Chu Tước gầm lên, cùng đám anh em để lại làn khói bạc trước cổng trường.

Chiếc taxi Tô Tố Nhiên gọi cũng vừa đến nơi, cô ngồi lên báo tài xế bám theo chiếc mô tô đen đó.

Đánh điện tử một khi đã chơi là nghiện, Tô Tố Nhiên bước vào hẻm nhỏ, xung quanh ẩm thấp bốc mùi, nhưng quán net vừa đặt chân vào liền biết là chất lượng.

Trước cửa có một chàng trai gầy nhom, giọng nói như rô bốt, “Nửa tiếng hai đồng, một tiếng 3 đồng rưỡi. Máy trống không còn nhiều, muốn ngồi chỗ nào?.”

Tô Tố Nhiên học Chu Tước, hai tay xỏ túi áo, cười cười đáp, “Tôi không tới để chơi.”

Chàng trai nhướn mày, ánh mắt cảnh giác, “Không chơi? Vậy muốn làm gì?.”

“Tôi đến…” Tô Tố Nhiên kéo dài giọng, “Để thu phục con trai ngoan.”

Năm cô oanh tạc các phòng net, nhóc con Chu Tước không chừng còn đang là nòng nọc tích cực bơi lội.

Bỏ lại người giữ quầy, Tô Tố Nhiên đạp cửa bước vào.

Chu Tước, người này bất kể đi đến đâu cũng là tiêu điểm, khó lòng mà không nhận ra anh giữa đám đông. Tô Tố Nhiên nhìn một cái liền biết vị trí của anh.

“Anh Tước lợi hại!”

“Vãi thật, khó như vậy cũng thắng?.”

Màn hình lớn chiếu lại trận đấu ban nãy, Chu Tước ngậm thuốc lá cười khẽ, không tỏ ý kiến.

Một người trong số đó nhận ra có con gái tiến tới, liền chọc ghẹo, “Gái xinh ơi, em kiếm ai à?.”

Tô Tố Nhiên mặt mũi sáng sủa, ngoan ngoãn đứng ở quán net tối tăm quả thực khó có thể hình dung.

“Anh hai, đến giờ về rồi.”

Đám người sửng sốt, Chu Tước sau một giây ngây người, lạnh lùng quay lại.

“Cô quản tôi cái mẹ gì? Muốn về thì tự biến về đi.”

Thái độ của Chu Tước rất hung dữ, nhưng Tô Tố Nhiên lại cười đến rạng rỡ, “Muộn quá rồi, anh không về sao?.”

“Anh Tước có em gái ?!”

“Vãi, lại còn xinh như thế này!”

Chu Tước hàn ý ngút trời, “Chúng mày ngứa da đúng không?.”

Nói xong lại hướng Tô Tố Nhiên gầm gừ, “Không về!”

Tô Tố Nhiên làm bộ suy nghĩ, lại tiện tay kéo ghế đến, “Vậy em đợi anh.”

Trước giờ, việc Chu Chính Điền tái hôn, anh còn có thêm em gái kế vốn không phải việc vui vẻ gì. Chu Tước không nói nhưng thái độ rất rõ ràng, anh không thích mẹ con Trương Nhã.

Tâm lý kháng cự rất quyết liệt.

“Chú và mẹ bảo tối nay nhà mình ăn lẩu.” Tô Tố Nhiên mặc kệ việc Chu Tước phớt lờ, vẫn tiếp tục kể lể, “Anh biết không, em thích ăn lẩu thịt bò nhưng mẹ lại bảo anh thích lẩu cá. Thế là em liền chiều theo ý anh, là lẩu cá đó.”

Không một ai đáp lời cô, Tô Tố Nhiên mỉm cười, “Tối quá, chắc là chú và mẹ lo lắm, mình về chưa anh?.”

Tiếng bàn phím vẫn kêu to, rõ ràng chủ nhân của nó nhất quyết không để ý tới cô.

“Đêm ở thành phố C rất lạnh, lát nữa anh chạy chậm chút nhé?.”

Cuối cùng, Chu Tước ném con chuột xuống bàn, lạnh lùng bóp lấy cằm cô, “Tôi muốn làm gì thì cô quản được chắc? Mẹ kiếp, lải nhải hệt như bà già cô vậy. Muốn về thì tự cút đi, thiếu tiền?.”

Xấp tiền đầy sự vô tâm rơi xuống chân Tô Tố Nhiên.

“Anh Tước… Ván này sắp không gỡ nổi.”

Chu Tước ném tiền cho cô xong thì lại vùi đầu vào bàn phím. Tô Tố Nhiên quan sát một hồi, bật cười khinh khỉnh.

“Kỹ năng này cũng được tính là lợi hại?.”

Đây là lần thứ hai Tô Tố Nhiên khiến đám người sửng sốt.

Hầu Vĩnh Hạo, anh em chí cốt của Chu Tước cười khan vài tiếng, “Em gái, anh Tước tất nhiên lợi hại, chắc em còn nhỏ nên không biết…”

“Lối đánh rối loạn, tâm không vững, bị phân tán chú ý quá nhiều. Nước đi vội vàng, phối hợp thao tác cơ bản ổn nhưng chỉ thích hợp solo, nếu đi team thì thua chắc.”

Tô Tố Nhiên cúi người, bàn tay nhỏ nắm lấy con trỏ chuột, mắt hạnh chiếu thẳng vào ánh nhìn ngơ ngác của Chu Tước, học anh cười khẽ, “Em đánh cùng anh ván này, thắng thì mình về nhà nhé?.”