Chương 17

Lúc Tịch Dương tỉnh dậy phát hiện mình đang nằm trong phòng bệnh . Hai chân nhỏ bị quấn bột treo lơ lững giữa không trung .

Tịch Phùng đang ở một bên chăm sóc cậu , thấy cậu đã tỉnh liền dịu dàng vuốt ve mặt cậu , lại hôn nhẹ lên mặt rồi mới nhấn chuông báo.

Không tới 3 phút một đội ngũ bác sĩ bước vào làm một loạt thao tác kiểm tra cho cậu . Sau khi xong liền nhìn Tịch Phùng dò hỏi xem có muốn nói tình hình cậu ở đây luôn không .

Tịch Phùng đưa tay lấy bản khám bệnh trên tay bác sĩ chủ khoa , hắn là thiên tài y học , hiện giờ đến tham gia một ca phẫu thuật hắn cũng đủ tư cách , chỉ là xem bệnh hắn dư sức .

Bác sĩ chủ khoa cũng biết điều đấy nên thuận tay đưa phiếu khám sau đó cùng các bác sĩ khác ra ngoài .

Để các bác sĩ đến khám cũng chỉ là theo thủ tục Tịch Phùng vốn đã nắm rõ tình trạng hiện giờ của Tịch Dương . Kẻ vô tâm máu lạnh như hắn cũng có ngày phải do dự một việc như báo bệnh tình , đúng là thua thật rồi .

"Anh cứ nói thật cho em biết đi , đừng ém đấy , dù sao sau này em cũng sẽ biết đau dài không bằng đau ngắn " Tịch Dương sớm đã biết tình trạng hiện giờ của cậu qua quét hình của hệ thống . Quả thật là tệ hết sức , cú va chạm đã làm xương cậu gảy nghiêm trọng , xương sống , xương tay đều bị nứt vài đường , nhưng nghiêm trọng nhất vẫn là ở chân , với nền y học hiện giờ có thể sau này cậu sẽ phải vĩnh viễn làm bạn với xe lăn .

Nhưng rất tiếc suy nghĩ của Tịch Phùng khác với Tịch Dương . Tuy xương chân của cậu nghiêm trọng với nền y học hiện tại không đủ để chữa khỏi cho cậu nhưng hắn có thể , tuy không tới mức có thể chạy nhảy bình thường nhưng vẫn có thể đứng lên đi vài bước nhỏ .

Nhưng Tịch Phùng do dự . Hắn rất cảm động việc cậu xả thân vì hắn đồng thời hắn cũng rất hưởng thụ , hưởng thụ sự quan tâm của cậu , sự để ý của cậu nhưng hắn lại mâu thuẫn sợ hãi.

Khi thấy cậu lần lược rời khỏi vòng tay mình , một lần chạy đến bên người khác , một lần tự ý bảo vệ hắn mà tổn thương mình ,nếu lần đó thứ va chạm không phải là thân mà là đầu có lẽ hắn đã không thể nhìn thấy cậu được nữa!

Tịch Phùng không thể không thừa nhận hắn sợ hãi , sợ phải mất đi cậu . Bảo bối không hề ngoan ba lần bốn lược đều thiếu chút nữa thoát khỏi vòng an toàn của hắn , có phải .... em chỉ cần ở yên một chỗ là đủ , anh trai sẽ làm chân cho em , em muốn đi đâu đều phải cần anh trai , chỉ nghĩ thôi cũng đủ làm góc u ám đó quay cuồng , du͙© vọиɠ khống chế tăng vọt .

Nên Tịch Phùng đã nói chân Tịch Dương rất nghiêm trọng có thể sẽ không đi lại được nữa rồi ôm chầm lấy Tịch Dương hỏi cậu " Sau này anh trai sẽ là chân của bảo bối nhé ?"

Tịch Dương vô tư không hề biết hố sâu nguy hiểm phía trước " em còn có xe lăn mà "

" xe lăn nhiều nơi không đi được , không thuận tiện "

Tui mới không cần anh làm chân , QAQ trả chân lại cho tui . Anh zai bệnh nhân thật nhẫn tâm !

Tịch Dương nhắm mắt tỏ ý muốn ngủ , Tịch Phùng săn sóc ém chăn kĩ , chỉnh điều hòa cho em zai cưng xong liền đi về xử lí công việc cùng người .

"Em ngoan ngoãn dưỡng thương , 3 4 ngày này có lẽ không thể tới chăm em được , nhưng đừng lo anh sẽ luôn xem chừng em qua camera " , cuối người hôn trán Tịch Dương tạm biệt .

Không , không cần hun hít gì đâu , đi lẹ dùm cảm ơn (-_-)

"Tích ! Nhiệm vụ cứu Tịch Phùng hoàn thành ! Xét thấy kí chủ liều mạng tìm chết như vậy ngoài phần thưởng từ nhiệm vụ hệ thống còn tặng kèm thêm phần thưởng khích lệ may mắn nữa

(^u^) "

(ノಠ益ಠ)♧ tìm chết cái beep !! Ông đây không liều là hồn phi phách tán rồi !

[ Tích ! Nhiệm vụ : cứu Tịch Phùng - hoàn thành !

Phần thưởng : nhan trị +1 , trí +1 , thể chất +0.1

Phần thưởng khích lệ : xổ số ^_^ "

Tịch Dương "........... thể chất 0.1 là có tăng rồi đấy à , là tăng rồi phải không ?!! Còn có , phần thưởng xổ số là cái quỷ giề ! "

Trước mặt Tịch Dương lập tức hiện ra cục xí ngầu , bên trên là mặt rỗng không có bất cứ số hay nút gì .

????? Không có gì hết rồi quay mần sao ?

"Tích ! Kí chủ cứ tung xí ngầu , phần thưởng sẽ hiện ra ."

Tịch Dương giơ tay thử chạm vào xí ngầu , quả thật chạm được cậu liền cầm lấy tung thật mạnh , xí ngầu xoay tròn giữa không trung sau đó liền dừng lại , trên màng hình liền hiện lên một dòng chữ [ Mục : bảo dưỡng Chrysanthemum]

......... Khinh cậu ngu tiếng anh à ? Đừng tưởng cậu không biết đó là hoa cúc !! English làm mọe giề (ノಠ益ಠ)Ƹ̵̡Ӝ̵̨̄Ʒ

"Xin kí chủ chọn một số bất kì "

" Số pi ( ⁰ v ⁰)"

"......" Joe " chọn từ 1 đến 100 thôi ạ "

Thôi thì dù gì cũng đã quay trúng rồi , cũng không thể bỏ được đây là do cậu dùng chân mình lấy được đó " 69 đi "

["Tích !! Chúc mừng kí chủ đã trúng phần thưởng đặc biệt của Mục bảo dưỡng Chrysanthemum : Bảo hành cúc hoa trọn đời trọn kiếp !

Bảo hành cúc hoa trọn đời trọn kiếp sẽ luôn giúp bông cúc nhỏ của bạn "tươi mới" và không bao giờ "héo tàn " dù là dưa chuột hay cà tím đều không thể biến cúc bạn thành hoa hướng dương! Dù bạn 17 hay 70 ! Chỉ có càng làm càng mượt , càng làm càng "căng" , đạt tới danh hiệu cúc kiên cường ! Có thể giúp bạn càng *beep* càng *beep * beep* cho dù là sm hay *beep* *beep*...." một chuỗi dài phía sau Tịch Dương đã chẳng thể nghe được gì ngoài một chuỗi dài beep beep" .

Tịch Dương đờ đẫn hỏi Joe " Thật ra chỗ các ngươi là shop đen đúng không ? "

Joe lúng túng đến cả dữ liệu điều muốn hỏng mất " này này thật ra Joe cũng không biết mà " nó sắp khóc không thành tiếng luôn rồi , thật là oan như đậu nga mà.

( ╥﹏╥ )

.

Lại qua tiếp vài ngày, vài ngày này Tịch Dương được mấy chị y tá chăm sóc rất tận tình , một phần vì thân phận tam thiếu của cậu một phần vì vẻ ngoài đáng yêu rất dễ kích phát tấm lòng từ mẫu của các cô .

Tam thiếu gia Tịch Dương thật đáng yêu thật kiên cường mà ! Nhìn đi , một đứa trẻ 7 tuổi gặp phải đả kích bị mất đi hai chân ,mỗi ngày đều bị cơn đau nhức hành hạ thế mà mỗi lần các cô vào chăm sóc đều nở một một nụ cười thật tươi đủ để quảng cáo cho p/s chào đón , sức sống bắn ra bốn phía lây đến các cô đều kìm lòng không đậu mà tâm từ mẫu dâng trào cũng làm các cô cảm thấy đau lòng cho cậu , cậu bé chỉ mới bảy tuổi thôi a ....

Từ đó danh tiếng cậu bé 4 tốt , đáng yêu lễ phép , kiên cường , lạc quan của Tịch Dương nổi lên trong bệnh viện , ngày nào cũng có một vài y tá hộ sĩ bác sĩ đến thăm cậu còn "tiện tay" để lại một vài món đồ chơi hay quyển sách . Thậm chí nếu không phải trước cửa có vệ sĩ đứng canh chỉ sợ một vài bệnh nhân cũng muốn đến xem cậu !

Vài ngày này Tịch Dương ăn no ngủ kĩ , hơn nữa hai chân thật ra đã được hệ thống giảm 50% đau đớn nên cậu cũng chả có cảm giác gì thế nên thuận lí thành chương mập lên vài cân , nhất là hai má như là được tập trung hết chất dinh dưỡng lên , nuôi đến phúng phính khiến Tịch Phùng đã 3 4 ngày không được ở bên em trai vừa gặp đã thú hóa , nhào đến hết xoa nặn rồi hun , làm đủ trò khiến Tịch Dương cảm thấy sống không còn gì luyến tiết , cũng khiến mấy chú vệ sĩ cảm thấy cấp độ cuồng em của nhị thiếu hình như lại nhảy vọt lên một tầm cao mới nữa rồi .

____€€____________________///_/_________

Đang ung dung trên trời thì ....... đột nhiên nhớ ra hôm nay là thứ 4 (•‿•)

Lật đật tay lưu tàn ảnh mà múa phím (ಥ﹏ಥ) . Đăg trễ chút nhg đúng hẹn nhoa . Yêu ~