Thế giới 1 - Chương 2: Hoàn Thành Nhiệm Vụ Đầu Tiên (H++)

Nghe thấy trong ánh mắt hờn dỗi mãnh liệt của Điềm Điềm lóe lên một tia lửa du͙© vọиɠ nhưng anh không biết không hề nhanh như vậy. Anh nghĩ anh muốn có được người con gái ngây thơ này thì anh phải đè cô dưới thân hung hăng cᏂị©Ꮒ. Nhưng anh cần thời gian để làm cho người con gái này thích anh mới được.

Thế nhưng anh lại không hề biết thật ra anh mới là con mồi trong cuộc chơi và Dương Văn Thư mới là người săn đuổi!

Anh rất muốn trả lời lại một câu: "Là miệng ngọt sao? Vậy anh có thể nếm thử miệng của em được không?

Nhưng anh vẫn đáp lại với đáp án phù hợp chuẩn mực: Vậy anh mua kẹo mυ"ŧ cho em ăn, em đừng tức giận với anh nữa có được không?

Anh sợ sự lỗ mãng của mình sẽ dọa người con gái vừa mới quen chạy mất, ngay lúc này anh đã không còn tâm tư thuận mà tùy tiện nói chuyện nữa anh bây giờ muốn tìm hiểu kỹ càng người con gái này, tốt nhất là có thể lừa cô trở thành bạn gái của mình.

"Độ hảo cảm của Cuồng Chiến 15%"

Dương Văn Thư bĩu môi, thật là quá dễ dàng mà. Sao mà không hề có một tí cảm giác thành tựu nào vậy chứ.

Thích ăn kẹo mυ"ŧ: Người ta không có tức giận nha, chỉ đùa thôi. Anh năm nay bao nhiêu tuổi vậy?

Cuồng Chiến: Năm nay anh 27 tuổi á.

Thích ăn kẹo mυ"ŧ: Lớn hơn người ta 10 tuổi ~~ hi hi, vậy anh có bạn gái chưa?

Cuồng Chiến: Được lắm, chẳng lẽ em ngại anh già rồi sao?

Cuồng Chiến thấy cô gái lại hỏi mình có bạn gái hay chưa khiến trong lòng hơi vui mừng. Bình thường thì con gái có cảm tình với bạn thì mới hỏi bạn có bạn gái hay chưa. Như thế không phải là thấy rõ ràng cô gái có chút hứng thú với mình hay sao?!

Cuồng Chiến: Anh chưa có bạn gái nha.

Thích ăn kẹo mυ"ŧ: Anh vẫn chưa được gọi là già đâu, đó gọi là người đàn ông trưởng thành! Hi hi, em nói có đúng hay không?

Dương Văn Thư nói xong thì gửi một meme hình cười tít mắt, trông vô cùng dễ thương.

Cuồng Chiến: Nói quá hay. Điềm Điềm gửi vài bức hình của em cho anh xem được không?

Thích ăn kẹo mυ"ŧ: Anh cần hình người ta làm gì chứ?

Cuồng Chiến: Anh muốn nhiều dáng vẻ của Điềm Điềm hơn mà.

Dương Văn Thư lại bĩu môi, rõ ràng là ở trong quân đội cô đơn hiu quạnh lâu rồi nên muốn lấy hình con gái nhà người ta có ý da^ʍ tà mà. Còn nói đường đường chính chính như thế, bọn đàn ông!

Dương Văn Thư vẫn theo mong muốn của anh mà chọn vài bức từ trong hệ thống cung cấp rồi gửi đi. Một tấm thì mặc đồng phục học sinh mùa hè, na ná với kiểu dáng đồ thủy thủ, trông có vẻ tôn lên sự thuần khiết lẫn quyến rũ cho nguyên cả người. Mái tóc đen dài tự nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn tầm chừng lòng bàn tay, đôi mắt long lanh, đôi môi đầy đặn, khiến cho đàn ông nhìn một cái liền muốn nổi lên ham muốn bảo vệ cô. Tấm thứ hai mặc ít hơn, phía trên là áo phông trắng để lộ phần rốn, bên dưới là chiếc quần jean bó màu xanh nhạt. chiếc eo mảnh khảnh tựa như sắp gãy tới nơi, đôi chân thẳng tắp trắng nuột như tuyết làm cho con người Cuồng Chiến bên kia liền trở nên căng thẳng.

"Độ hảo cảm của Cuồng Chiến 20%. Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, đạt được một viên Tẩy Tủy Đan, ký chủ chính thức mở hệ thống nhiệm vụ. Hy vọng ký chủ sau này sẽ cố gắng nhiều hơn nữa, tính tổng cộng điểm tích phân, đổi thuộc tính và vật phẩm, sớm đến ngày chế tạo được báu vật tuyệt sắc!"

Dương Văn Thư nhìn thấy Tẩy Tủy Đan của tâm niệm chính mình tới tay thì lập tức nói chuyện với giao diện: Anh Cuồng Chiến, mẹ kêu người ta ăn cơm rồi. Không nói chuyện với anh nữa nha, gặp lại sau ~

Sau đó Dương Văn Thư nhanh như chớp lập tức tắt giao diện nói chuyện rồi nhìn chằm chằm vào Tẩy Tủy Đan trong tay minh gần mười phút, sau đó chống nạnh ngửa mặt lên trời cười điên dại.

Cuồng Chiến ở đầu bên kia nhìn ảnh đại diện đã tối đen mà trong lòng vô cùng thất vọng. Nhưng nhìn thấy mấy bức hình mà cô gái gửi cho mình thì tâm trạng liền nóng lên như lửa đốt.

Đôi gò bồng khoảng cup D, suýt nữa làm quần áo nứt toạc ra. Đôi chân thẳng tắp trắng như tuyết khi quấn ngang hông đàn ông thì không biết sẽ có cảm giác như thế nào nhỉ?

Cuồng Chiến nhắm mắt lại bắt đầu tưởng tượng.

"Điềm Điềm, cởϊ qυầи áo ra cho anh nhìn một chút có được hay không?" Cuồng Chiến sờ cánh tay nhẵn mịn của Điềm Điềm, từ từ dùng ngón tay của mình mà khoét lỗ trên ngực của Điểm Điềm, nút áo vừa mới cởi ra thì cặρ √υ" bên trong liền không đợi nổi mà nảy ra ngoài. Cuồng Chiến nóng như lửa nhìn cặρ √υ" trắng nõn, không đợi được bắt đầu lấy tay xoa bóp.

"Điềm Điềm lại không có mặc áo ngực bên trong, có phải chờ anh sờ hay không hả, Điềm Điền..." Cuồng Chiến đã không cam tâm dùng tay nữa mà anh cúi đầu ngậm lấy viên hạt châu màu hồng trên bầu ngực, nhẹ nhàng dùng răng cắn cắn rồi dùng lực mυ"ŧ lấy.

"A... Anh Cuồng Chiến... Kỳ lạ quá, Điềm Điềm...thấy kì lạ quá..."

Nhìn thấy viên hạt châu trước mắt mình biến thành màu hồng đào mê người, Cuồng Chiến đưa mắt nhìn sang bên kia. Sau khi vừa lòng đã biến hai bên núʍ ѵú đều thành màu hồng đào thì anh phát hiện Điềm Điềm nằm dưới mình đã sớm mềm nhũn ra nước, khuôn mặt trắng như tuyết đỏ ửng mê người, ánh mắt vốn trong suốt cũng trở nên mơ hồ.

Cuồng Chiến nhìn thử bên dưới mình. Bởi vì căng thẳng vô cùng khó chịu nên ngay lập tức cởi hết quần áo ra. Côи ŧɧịt̠ dưới thân anh lúc này trông vô cùng dữ tợn, bởi vì không đạt được thỏa mãn nên ©ôи ŧɧịt̠ của anh đã tiết ra vài giọt chất nhầy trong suốt. Ở trên mạch máu dựng thẳng đứng, chiều dài chừng hai mươi mốt centimet, độ lớn lại đạt đến 5 cm!

"Anh..." Điềm Điềm ngơ ngác nhìn ©ôи ŧɧịt̠ bên dưới Cuồng Chiến, đương nhiên hơi ngẩn người ra.

"Điềm Điềm thích ©ôи ŧɧịt̠ lớn của anh sao? Anh hôm nay sẽ dùng ©ôи ŧɧịt̠ to bự này cᏂị©Ꮒ chết em!" Nói xong anh hơi không kiềm chế được mà cởϊ qυầи Điềm Điềm ra. Chỗ bí mật kia ngay cả một sợi lông cũng không có, trông trắng nõn vô cùng. Cuồng Chiến hưng phấn tách hai chân Điềm Điềm ra, ép chân cô thành hình chữ M. Bởi vì hai chân banh ra nên chỗ bí mật kia không che một tí nào mà hiện ra trước mắt.

Màu hồng mê người ẩn núp giữa hai chân trắng nuột, bên trong l*и vì mới được liếʍ mυ"ŧ nên đã hơi ướŧ áŧ, hộŧ ɭε ở giữa âʍ đa͙σ hơi gồ lên, Cuồng Chiến nhìn nó mà kích động điên cuồng ngậm lấy viên trân châu đó mυ"ŧ lấy mυ"ŧ để.

"A! Anh Cuồng Chiến...Ưʍ..Không được!" Điềm Điềm vì kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt kia mà điên cuồng di chuyển chiếc eo thon của mình, giống như muốn thoát ra khỏi cảm giác mãnh liệt đó. Nhưng chính vì đong đưa như vậy nên Cuồng Chiến lại càng không nhịn nổi.

Anh ngẩng đầu lên, khẽ nâng mông Điềm Điềm lên, sau đó đặt ©ôи ŧɧịt̠ to dài của mình ở trên cái l*и nhỏ của Điềm Điềm. Côи ŧɧịt̠ tím đem đặt trên cái l*и nhỏ múp, trông vô cùng bó chặt.

"Điềm Điềm, hôm nay ©ôи ŧɧịt̠ của anh muốn đâm vào cái l*и nhỏ của em, Điềm Điềm.. Nói, xin anh hãy dùng ©ôи ŧɧịt̠ to dài của anh cᏂị©Ꮒ chết cái l*и nhỏ của Điềm Điềm đi!"

"Ưʍ... Anh... kỳ lạ lắm, có thể không cần nói hay không..."

"Nói mau!" Cuồng Chiến thấy Điềm Điềm không phối hợp nên uy hϊếp tự đắc đâm một khúc ©ôи ŧɧịt̠ vào trong cái l*и nhỏ, Người Điềm Điềm run lên, khóe mắt đều ứa ra nước mắt.

"Anh, không muốn anh..."

"Nói, nói xin anh cᏂị©Ꮒ nát cái l*и Điềm Điềm, cᏂị©Ꮒ Điềm Điềm đến khi nước da^ʍ chảy ròng ròng!"

"Xin anh... xin anh cᏂị©Ꮒ chết Điềm Điềm đi, cᏂị©Ꮒ cái l*и... Điềm Điềm.. chảy nước da^ʍ ra ròng ròng!"

"Được, vậy anh phải thỏa mãn yêu cầu của em vậy!"

Cơ thể Cuồng Chiến kích động run len, ©ôи ŧɧịt̠ hung hăn đậm vào bên trong con l*и khít chặt của Điềm Điềm.

"A! Đau quá... anh, anh mau đi ra đi... đau quá!" Điềm Điềm khóc thành tiếng, dùng sức đẩy người đàn ông ở trên mình ra nhưng người đàn ông đó làm sao biết nghe lời cô vào lúc này chứ.

Anh bởi vì sự mềm mại mυ"ŧ chặt của cái l*и Điềm Điềm mà tròng mắt cũng hơi ửng đỏ. Trong mắt hiện ra du͙© vọиɠ điên cuồng, giống như có thể hủy diệt được tất cả.

"Thả lỏng một chút, muốn kẹp chết anh sao, Điềm Điềm..." Thấy người con gái ở bên dưới quả thật rất đau khổ thì Cuồng Chiến khôi phục lại thần trí đau lòng hôn lên trán người con gái, sau đó cúi người bắt đầu trên đùa núʍ ѵú màu đỏ anh đào trên bầu vυ". Núʍ ѵú bì được đàn ông liến nên đã sớm dựng đứng lên, Cuồng Chiến trong miệng phát ra tiếng "chụt chụt" làm cho Điềm Điềm nghe thấy xấu hổ không thôi.

Cảm nhận được Điềm Điềm thả lỏng ra, Cuồng Chiến cuối cùng cũng không nhịn được mà điên cuồng đâm vô, mỗi lần va chạm đều dùng hết sức giống như muốn đánh bay người ở trong lòng đi vậy.

"A.. a... anh.. a, nhẹ một chút, mạnh quá..."

Điềm Điềm quả thực không chịu nổi sự đâm chọt hung hãn như vậy nhưng không thể làm gì khác ngoài việc nũng nịu cầu xin tha cho.

Không ngờ rằng vì động tác này khiến cho động tác của Cuồng Chiến càng mãnh liệt hơn, Điềm Điềm bị từng cú thúc đâm vào đến nỗi chảy ròng ròng nước da^ʍ ra. Cái l*и ngậm lấy ©ôи ŧɧịt̠ của người đàn ông hút lấy hút để, không buông ra được.

"A... a..." Tiếng kêu dâʍ đãиɠ của Điềm Điềm đột nhiên nâng cao lên, cô lại bị Cuồng Chiến cᏂị©Ꮒ đến lêи đỉиɦ, tấm ga trải dưới người bị nước l*и làm cho ướt đẫm.

"Sướиɠ như vậy. Đồ con nít dâʍ đãиɠ, nhanh như thế mà đã lêи đỉиɦ rồi!" Cuồng Chiến hung hãn đâm ©ôи ŧɧịt̠ to dài của mình vào l*и cô. Anh gầm nhẹ, mãnh liệt đâm vào, cuối cùng là bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng nặc vào bên trong l*и Điềm Điềm.

Ngày thứ hai Cuồng Chiến đứng dậy thì cảm nhận được đáy quần mình cảm giác khó chịu, mặt có chút ửng đỏ.