Chương 4: Râu hổ

Lại Phú trả lời: “Em có thể trực tiếp tới tìm anh cũng được mà, như vậy thì không cần phải thông qua anh trai em rồi.”

“Không được, anh trai em mà phát hiện là chết đấy, anh không biết anh ấy đáng sợ cỡ nào đâu.”

Lại Phú nhớ lại bộ dạng ngày hôm đó của Nghiêm Cẩn, trong lòng vẫn còn cảm thấy hơi run sợ. Rõ ràng là nhỏ tuổi hơn hắn, hơn nữa Lại Phú đã lăn lộn ngoài xã hội nhiều năm như vậy rồi, thế nhưng lại vô cớ có chút sợ hãi. Đây đại khái chính là khí chất quân nhân nhỉ.

Vậy nên, hắn cũng thừa nhận: “Đúng là rất đáng sợ.”

*

Lại Phú rất để tâm đến Nghiêm Niệm, sắp đến cuối tuần còn cố ý dặn dò Tiền Nhất Phàm tìm Triệu Mặc tới nữa chứ. Đó là nhà sản xuất át chủ bài của Tinh Hà Music, là một nhân vật nổi tiếng mà người trong ngành đều biết. Trực tiếp tấn công một cậu bạn nhỏ ôm mộng tưởng như vậy, Lại Phú không tin trị không được cậu nhóc đó.

Nói không chừng cậu bạn nhỏ sẽ vừa khóc lóc vừa cởϊ qυầи áo, lúc bị hắn làm đến cao trào còn nói câu “Cảm ơn giám đốc Lại” nữa ấy chứ.

Lại Phú nghĩ đến xuất thần, thân dưới cũng cương đến khó chịu. Hắn “chậc” một tiếng, lật danh bạ điện thoại, bấm ngẫm nhiên một người để gọi tới: “Qua nhà tôi đi, ngay bây giờ.”

Người nọ động tác cũng thật nhanh, không đến mười lăm phút đã xuất hiện ở trước cửa nhà hắn rồi.

Lại Phú lột sạch quần áo của cậu ta ngay tại cửa, ôm người ngã lên trên sô pha, tách chân cậu ta ra rồi cắm vào luôn. Người nọ kêu đến là ra sức, thanh âm dính nhớp, câu lấy cổ hắn mà rêи ɾỉ. Lại Phú tưởng tượng đến người đang ở dưới thân hắn là Nghiêm Niệm, tức khắc bên dưới lại thô thêm một vòng, hung tợn mà già vò người dưới thân.

***

Lục Mạc và Lại Thịnh vừa lúc trở về, nghe thấy phòng khách truyền đến âm thanh mây mưa thì Lại Thịnh lập tức nhíu mày, lạnh lùng liếc hắn một cái: “Mày về phòng đi.”

Lục Mạc lấy tay che lại hai mắt Lại Thịnh, nhỏ giọng nói không được nhìn.

Lại Phú thình lình bị hai người này đút cơm chó, hắn cạn lời, đành bế người lên trên lầu, trong lòng không nhịn được chửi thề một tiếng.

Còn không phải là tình yêu đích thực gì gì đó sao, tôi đây cũng sắp có rồi.

Sau khi xuất tinh thì Lại Phú rút ra, ngồi ở mép giường hút thuốc. Hắn cúi đầu gửi tin nhắn WeChat cho Nghiêm Niệm, vẻ mặt cực kỳ dịu dàng. Người trên giường cũng rất có ý thức tự giác, cậu mặc quần áo vào rồi chào tạm biệt hắn: “Giám đốc Lại, tôi đi trước.”

“Được, Tiểu Phùng.”

Người nọ cười: “Giám đốc Lại, tôi họ Thẩm.”

Lại Phú ngậm miệng, làm bộ như không nghe thấy, cúi đầu tiếp tục gửi tin nhắn WeChat.

*

Lại Phú cố ý mặc một bộ vest lịch sự tới đó, còn khoa trương đỏm dáng mà xịt một ít nước hoa nữa. Cậu bạn nhỏ hẳn là sẽ rất thích bộ dạng nhân sĩ thành công này của hắn cho mà xem, một thân tây trang mười mấy vạn đâu thể mặc vô ích đúng không?

Hắn dẫn theo Triệu Mặc đến phim trường, liếc mắt một cái là đã thấy ngay Nghiêm Niệm rồi. Cậu trai trẻ bé gác cặp chân dài trắng nõn lên chiếc ghế đẩu nhỏ, ngoan ngoãn ngôi một bên xem quay phim. Lại Phú lặng lẽ đi ra phía sau lưng cậu, bịt mắt cậu rồi hỏi: "Đoán xem anh là ai nào?"

Nghiêm Niệm vươn tay lên năm lấy tay hắn, xúc cảm mềm mại kia làm lòng bàn tay Lại Phú đổ cả mồ hôi. Cậu thiếu niên nhỏ giọng làm nũng: “Là giám đốc Lại đúng không!”

Lại Phú buông lỏng tay, ý cười doanh doanh nhìn cậu: “Em mau xem anh dẫn ai tới này.”

Nghiêm Niệm quay đầu lại nhìn thử, lúc cậu nhìn thấy Triệu Mặc thì thiếu điều bắn lên khỏi ghế luôn. Cậu đỏ mặt cúi đầu chin mươi độ: “Thầy, thầy Triệu!”

Triệu Mặc cười chào hỏi.

“Đợi chút nữa hát một bài cho thầy Triệu nghe thử.” Lại Phú nhìn chằm chằm khóe mắt phiếm hồng vì hưng phấn của Nghiêm Niệm, không khỏi tưởng tượng ra bộ dạng khi cao trào của cậu; nhưng trên mặt hắn vẫn một dạng thân mật có lễ: “Vui không?”