Chương 20: Vân Vũ Vu Sơn (3) - Nhiệm vụ

"Vân nha đầu, lưu lại đây đi. Ta có việc cần tìm ngươi."

Lúc sư tổ hứng thú rã rời mà kết thúc buổi tụng kinh hôm nay, Vân Hề đứng dậy thong thả ung dung hành lễ, đang định cưỡi mây rời đi thì nghe sư tổ nói một câu, thanh âm y ôn hòa như gió xuân thổi lạc hồng(*) bay đầy trời.

Nhưng vấn đề ở chỗ, nàng là Lạc hồng.

(*) Một loài chim

Bởi vì mỗi lần sư tổ nói chuyện ôn nhu như vậy đều sẽ có người gặp xui xẻo.

Quả nhiên, sư tổ bắt đầu nở nụ cười y như hồ ly tinh.

“Vân nha đầu, có nguyện ý giúp sư tổ phân ưu chuyện này không?”

…Nàng có thể trả lời không à…

Còn nữa sư tổ à, ngài đừng cười đến mức không đứng đắn như vậy chứ.

“Không nói lời nào xem như ngươi đồng ý, Vân nha đầu thật là tri kỷ."

Sư tổ lấy ra một sợi dây thừng kim sắc đưa cho nàng: “Đây, Vân nha đầu. Cầm sợi Thánh Thằng này trói Phù Lê - Nguyên Thủy sư bá của ngươi từ phàm trần về đây.”

Vân Hề:

Sư tổ muốn một Đại La Kim Tiên như nàng đi trói vị sư bá đầy mặt sĩ diện, khắp nơi đều kinh thường các nàng, còn đặc biệt lòng dạ hẹp hòi hay mang thù về…

Lấy thân phận ti tiện mà sư bá gọi là “khoác mao mang giác, ướt sinh trứng hóa” để trói sư bá cao quý Tam Thanh chi nhất, Xiển Giáo giáo chủ, thanh huyền tổ khí Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn diệu vô thượng đế, đại đạo quân Ngọc Thanh Tử Hư - một chuỗi danh hiệu thánh nhân khác - đem về đây, làm gã mất sạch mặt mũi sao…

Ha Ha.

Sư bá là thánh nhân, một gậy Tam Bảo Ngọc Như Ý nện xuống thì cho dù nàng còn kém nửa bước thành thánh nhân cũng sẽ hương tiêu ngọc tổn (chết) trên mặt đất Phong Thần Bảng, đại khái sau đó còn bị cái vị lòng dạ hẹp hòi này an bài mấy tội danh siêu rác rưởi.

Vân Hề cho rằng, hẳn sư tổ cũng không đến mức chán ghét mình như thế chứ.

Nàng hoài nghi không biết có phải mình chưa tỉnh ngủ hay không nữa, vậy nên tàn nhẫn mà nhéo mình một cái.

Đau quá.

Vậy là, không phải đang nằm mơ.

Vì thế nàng lấy tư thái cực kỳ tuyệt đẹp, xiêm y lượn lờ mà… thẳng tắp quỳ xuống.

"Sư tổ, Vân Hề không dám dĩ hạ phạm thượng. Nếu Vân Hề có điểm nào không tốt đắc tội ngài khiến ngài muốn để ta đến Phong Thần Bảng, ta hiện tại sẽ đi ngay, không phải dùng đến phương thức này."

"Vân nha đầu, sư tôn Ngọc Thần của ngươi không ở đây, nhưng ngươi cũng biết sư bá ngươi đang ở Tây Thổ làm gì đúng không.

Đạo Tổ nhẹ nhàng cười một tiếng, duỗi ngón tay thon dài trắng nõn nghịch lư hương, mặt mày thanh lãnh tịch liêu.

"Vân nha đầu không muốn ngăn cản sư bá ngươi sao?"

Sương mù tinh tế lượn lờ từ lư hương tối tăm lên không trung trống rỗng, trong ngôi điện đẹp đẽ quý giá mà lười nhác lan tỏa hương thâm của mình, sau màn khói mờ, Đạo Tổ chậm rì rì mà

nói, đôi mắt đen kia nhìn thẳng vào nàng, giống như một dã thú đang ẩn nấp trong bóng đêm sâu thẳm.

"Vân nha đầu, ngươi hôm nay lại đây bồi lão nhân này tụng kinh, tuy rằng chưa nói gì cả, nhưng còn không phải là vì chuyện này sao.

Chuyện này, nhất định phải có người trả giá đại giới. Đừng trách ta vô tình, Vân nha đầu à, đại đạo chính là như vậy.”

Sư bá ở Tây Thổ đang làm gì?

Liên hợp với thánh nhân Phật giáo để tàn sát người Tiệt Giáo các nàng, bởi vì không muốn đồ đệ đồ tôn bảo bối của gã chịu thêm thương tổn.

Sư bá nhân lúc ở trên Phong Thần Bảng chỉ có các nàng, không có sư tôn, Tiệt Giáo bọn họ không có người nào khác ở cảnh giới thánh nhân cả, không có ai có đủ sức bảo vệ sư đệ sư muội ở Tây Kỳ.

Ta là thịt cá, người là dao thớt.

Sư tổ lại muốn nàng, vào ngay lúc này, trói sư bá mang trở về.

Sau khi đắc tội sư bá, nàng có thể sẽ không tránh khỏi cái chết, nhưng những người ở Tiệt Giáo lại có thể. Những sư đệ sư muội ở Tây Kỳ cũng sẽ có một đường sinh cơ.

Giống như trong giáo lý của Tiệt Giáo, đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn mươi chính, chạy đi một sẽ mở ra đường sinh cơ…

Chỉ là, sinh cơ này đại khái là muốn nàng thân tử đạo tiêu đổi lấy.

(*) thân tử đạo tiêu: chết

Đôi mặc đồng của nàng hung hăng co rụt lại, rốt cuộc minh bạch ý tứ của Đạo Tổ. Hồi lâu sau đó, nàng nở nụ cười, cười đến thiên kiều bá mị.

“Sư tổ, ngài cảm thấy chúng ta ti tiện sao?”

Nàng đột nhiên hỏi một câu như thế.

Đạo Tổ khóe môi mỉm cười, mắt buông xuống mà nhìn nàng.

“Hiện tại ta cho ngươi mượn Thánh Thằng không phải đã cho thấy thái độ của ta sao?

Nhưng mà, Vân nha đầu, khúc mắc của ngươi không phải ở chỗ ta nghĩ về ngươi như thế nào, hay là sư bá nghĩ về ngươi ra sao. Người mà ngươi thật sự muốn hỏi, trước giờ không phải là lão nhân này.”

"Không dám."

Nàng lúm đồng tiền như hoa mà cúi đầu, quỳ xuống đoan trang lạy Đạo Tổ một cái.

"Ngài là Thiên Đạo, ngài chính là thái độ của toàn thế gian này, Vân Hề chỉ có thể thụ giáo.”

Nàng giống như đã không còn quan tâm đến sinh tử hay bất kì thứ gì nữa, cái cổ tuyết trắng lộ ra mặc người xâu xé, xiêm y lụa trắng thêu hoa văn mây bay theo động tác nàng mà trượt xuống nền đá xanh như một cánh bướm đơn bạc thướt tha, hoặc là đuôi dài mỹ lệ của bạch khổng tước.

"Đa tạ sư tổ đã săn sóc ta, đa tạ sư tổ đã quan tâm ta. Vân Hề cho dù chết cũng không chối từ.”

“Ta đã không nhìn lầm, Vân nha đầu đúng là có thể đảm đương chuyện này. Đi đi.”

Đạo Tổ an tĩnh mà vung tay lên, ra ý chia tay.

“Sau khi xong chuyện có thể giữ lại Thánh Thằng mấy ngày, ít nhất có thể phòng thân.”