Chương 21: Vân Vũ Vu Sơn (4) - Đêm nay say rượu

Chiều hôm đó, Vân Hề lên vách đá Tam Tiên Đảo, nằm ngửa trên một khối cự thạch bên hông là thạch đá lởm chởm, lắng nghe tiếng hải triều.

Không giống nước sông dịu dàng như một giai điệu động lòng người, sóng ở Tam Tiên Đảo mãnh liệt mênh mông, từng đợt mãnh mẽ đánh vào bờ, mang theo thanh thế sấm rền gió cuốn kinh người, thậm chí gió thổi trên mặt nước cũng mang theo khí lạnh băng hung mãnh, sóng triều làm ướt cả một mảnh sa y của nàng.

Có nhiều khi, Hi Chi của nàng cũng dũng mãnh như vậy. Hắn là sóng biể cuồng nhiệt, dã tính mười phần mà nuốt sống nàng, khiến nàng không còn chút sức lực chống cực, chỉ có thể thần phục hắn. Hoan hảo với hắn như là đắm chìm trong thủy triều, lúc chìm lúc nổi, lên lên xuống xuống dục tiên dục tử.

Nàng nhớ đôi môi lưu luyến, thân thể tinh tráng lửa nóng, đôi mắt thấm đậm ái tình. Nàng yêu hắn lắm, cả người của hắn đều khiến nàng trầm mê.

Đáng tiếc, cho dù hắn trong mộng có chân thật như thế nào đi nữa thì cũng sẽ không bao giờ xuất hiện bên người nàng. Hắn không phải sư tôn.

Nàng cũng nhớ núi Vu Sơn mây mù hằng năm đều không tan, lúc trước khi Dao Cơ còn đó, nàng sẽ cùng Dao Cơ bay lượn qua sườn núi, ăn khong ngồi rồi mà ngắm nhìn biển hồ mưa bụi mênh mông.

Sau đó, Dao Cơ sẽ lại nhớ đến người kia, vì thế thở dài nói, “Vân Hề, phải chi không có mấy thứ như tình ái thì thật tốt.”

Đúng vậy, nếu không có ái tình tới náo loạn tâm thì nàng hiện tại vẫn sẽ là một đám mây tự do tự tại du đãng trên khe núi cao cao thấp thấp ở Vu Sơn, lắng nghe tiếng chim đỗ quyên hót lúc trời hãy còn sương sớm, Dao Cơ cũng sẽ còn sống.

Sẽ không vì bị ai mắng là ti tiện mà buồn khổ.

Hai tiểu muội muội hóa từ đám mây nhỏ manh manh cũng đến đây, đầu nhỏ một phải một trái muốn chui vào lòng nàng.

“Tỷ tỷ, ngươi muốn xuống núi đến Tây Kỳ giáo huấn mấy người Phật Xiển đúng không?

Bọn họ thật xấu xa, chuyên môn khi dễ chúng ta! Nếu tỷ tỷ có thể ra tay đánh họ thì tốt quá!”

Vân Hề: ….

Nàng trìu mến sờ đầu hai đám mây ngây ngốc này, ôn nhu nói.

"Không phải. Ta phụng mệnh sư tổ đến mang sư bá trở về.

Sư tôn đã nói không thể đi Tây Kỳ, nếu đi sẽ trực tiếp chết ở Phong Thần Bảng, các ngươi không thấy sao?"

“Thấy ạ.”

Bích Tiêu, Quỳnh Tiêu nhà nàng lập tức chớp chớp đôi mắt to ngập nước mang theo hoang mang, rồi lại rất kiên quyết:

“Nhưng mà tỷ tỷ, ngươi cũng nghe sư đệ Viên Giác nói rồi đấy. Sư môn cũng đã bị làm nhục, chúng ta cho dù là rùa đen cũng không thể co đầu rụt cổ nổi nữa.

Với chúng ta mà nói, cho dù chết cũng phải giữ gìn sư môn.”

…Làm sao nói cho các nàng rằng, sư tôn thật ra cũng không nhất định quan tâm dến sư môn này.

Có lẽ đối với sư tôn mà nói, Tiệt Giáo chỉ hứng khỏi nhất thời của hắn, ở bờ biển xây đại một tòa lâu đài cát, tuy rằng cũng phí chút khí nhực nhưng mà không đáng giá nhắc tới.

Vậy nên, chờ khi sóng biển đến đẩy ngã hết thảy, san bằng tất cả dấu vết cũng không thấy hắn duỗi tay ra cứu vớt lại dù chỉ một chút, mất rồi thì thôi.

Chỉ là, đối với các nàng mà nói, cái lâu đài cát đã từng che chở các nàng này lại đáng giá để dùng sinh mệnh giữ gìn, đáng giá để đổ máu hy sinh.

Vân Hề thở dài, vô cùng bất đắc dĩ.

Sư tôn không ở đây thì nàng thân là sư tỷ phải có nghĩa vụ chắn gió che mưa cho đại gia đình này.

Nàng cũng biết mình địa khái ngăn không nổi hải triều mãnh liệt này, nhưng vẫn muốn bảo hộ cho đám ngốc tâm tư thuần lương này.

Vậy nên, nàng cần phải mang sư bá trở về.

Vân Hề vỗ đầu tóc đen mềm của hai đám mây nhỏ.

“Ít nhất lần này phải nghe lời sư tôn nói. Thời điểm tỷ tỷ không có ở đây, dù ai xúi giục cũng tuyệt đối không được đến Tây Kỳ, nghe chưa?

Còn nữa, còn phải tận lực ngăn chặn người khác rời đi nhé.”

Hai đám mây ngoan ngoãn gật đầu, Vân Hề an tâm vỗ vỗ tay hai tiểu cô nương.

“Đi lấy một bình rượu Vong Ưu giúp tỷ tỷ. Đêm nay không say ta sẽ không về.”

Nàng muốn uống loại rượu mạnh Vong Ưu này, sau đó có thể ngủ thật ngon… cùng Hi Chi liều chết triền miên đến bình minh.

Nàng vẫn không thể quên được những lần cùng hắn phiên vân phúc vũ, trong ôn nhu lại có kịch liệt, trong thô lỗ lại có lưu luyến. Nàng muốn được hắn yêu đến nhiệt liệt, cũng muốn yêu hắn đến nhiệt thành.

Hôm nay ta có rượu có ái tình, ngày mai cho dù không còn tánh mạng thì cũng có thể tiêu sái buông bỏ mọi thứ.