Chương 11: Ăn tối

Tối đến Hoàng Uyển Nghi đứng trong phòng ăn nấu món ăn. Sáng nay hai người sau khi vận động xong, 10 giờ Âu Dương Phong mới bắt đầu đi đến công ty. Còn cô sau khi được anh bế đặt lên giường thì đã ngủ mất lúc nào không hay.

Khi cô tỉnh dậy lần nữa thì sắc trời đã tối mịt, cô không ngờ rằng bản thân mình có thể ngủ say đến như vậy.

Mặc quần áo xong, Hoàng Uyển Nghi đi về phía nhà bếp nấu vào món ăn để chờ anh về rồi cùng anh cơm.

20h00 cửa nhà được mở ra, Âu Dương Vũ đi vào, thấy cô ở trong nhà ăn thì ngay lập tức tiến về phía cô. Cô đang loay hoay nấu canh, từ đằng sau đôi bàn tay rắn chắc ôm lấy cô.

" Anh đi tắm đi, rồi ra ăn cơm là vừa."

" Ừ được."

Nhìn cô mặc trên người bộ váy hai dây màu trắng thanh thuần, xương quai xanh mê người khiến anh không muốn rời đi.

15 phút sau, Âu Dương Vũ trên người quấn chiếc khăn bước ra. Hoàng Uyển Nghi nhìn đến mà tý nữa thì máu mũi chảy ròng ròng.

" Anh không thể mặc quần áo tử tế vào sao "

" Không cần dù gì trên người anh có chỗ nào mà em chưa nhìn thấy đâu "

Dương Phong anh đúng là con người mặt dày vô sỉ, đáng ghét. Cô nghĩ thầm trong lòng.

Định ngồi xuống chiếc ghế bên đối diện anh, thì bàn tay cô đã bị tóm lấy kéo cô ngồi trên đùi anh.

Cô không được tự nhiên mà muốn đứng dậy, lại bị anh dí ngồi xuống.

Cô có thể cảm nhận được có cái gì cứng cứng chọc chọc vào mông cô. Nó khiến cô khó chịu mà cựa quậy mình.

" Anh đói chưa chúng ta ăn thôi."

" Ừ đói bụng lâu lắm rồi."

" Vậy ăn thôi "

" Nhưng anh muốn ăn em trước cơ "

Giọng anh khàn khàn tình tứ vang lên. Chiếc lưỡi đưa ra liếʍ liếʍ vành tai mẫn cảm của cô làm cả người Hoàng Uyển Nghi run run lên.

Bàn tay từ từ vén váy cô lên. Cô ngay cản lại.

" Đừng mình ăn cơm trước được không?"

" Được. Em ăn đồ em muốn ăn. Còn anh ăn đồ anh muốn anh được chứ"

" Đừng mà "

Vén váy cô lên đến mông. Ngón tay đưa vào luồn qua qυầи ɭóŧ nho nhỏ của cô. Miến nhẹ lên miệng huyệt.

" Ân "

" Đừng mà, em đói em muốn ăn cơm. Anh như vậy sao em ăn được cơ chứ."

" Vậy anh đút cho em ăn no"

Bế cô lên xoay người cô lại, để lưng cô giựa vào với bàn ăn.

Một bàn tay khác đưa lên gắp thức ăn đút cho cô ăn.

Khi cảm thấy phía dưới cô tràn ra thật nhiều dâʍ ŧᏂủy̠. Anh mới cởi bỏ nút thắt khăn tắm chống đỡ năm căn trước cửa huyệt của cô từ từ đi vào.

" Phụt"

Khi côn ŧᏂịŧ đưa hết vào trong cả hai cùng rên lên sung sướиɠ.

" Em đúng là tiểu yêu tinh dâʍ đãиɠ mà, làm nhiều như vậy mà khe huyệt vẫn không lỏng ra tý nào."

" Ân. Phong động đi xin anh đến em khó chịu."

" Muốn thì tự mình động"

Cô co chân lên chống thành hình chữ M trên đùi anh. Hai tay bám lên vai anh từ từ nhấp nhô. Đôi gò bồng của cô thì được anh đang ra sức liếʍ mυ"ŧ.

Một lúc sau khi sức lực dần dần cạn kiệt cũng là lúc cô đạt đến cao trào. Ngồi thụp xuống cắm toàn bộ côn ŧᏂịŧ của anh các vách thịt thi nhau mυ"ŧ lấy côn ŧᏂịŧ như có trăm cái miệng nhỏ đang muốn cắn nuốt thành từng khúc, đầu quy chạm đến thành tử ©υиɠ của Hoàng Uyển Nghi. Cô dựa đầu vào cổ anh thở dốc.

" Phong em mệt. Không...không còn sức đâu."

Cao trào qua đi cả người cô đều vô lực. Cả giác cơ thể như đang bị mòn rút đi hết tất cả sức lực của bản thân.

Anh động thân quay người đặt cô lên bàn ăn hai chân cô mở ra vòng chân quấn ở hông của anh. Còn anh không nói gì mồ hôi thấm đẫm cả vầng trán như thể anh đang phải chịu đựng một sự tra tấn nào đó.

Đúng vậy chính xác là một sự tra tấn về tinh thần. Để cho cô động, khiến anh như muốn chết đến nơi.

Anh ra vào mạnh mẽ làm cô cảm giác như đi trên mây.

" Ân "

Bữa ăn tối trở thành bữa tiệc hoan ái giữa hai con người. Nữ mềm mại mà quấn lấy người đàn ông, còn người đàn ông thì đang chăm chỉ ra sức cày cấy trên thân thể cô. Từ hạ thể hai người từng dòng từng dòng hỗn hợp trắng đυ.c chảy ra, làm ướt cả khăn chải bàn chảy xuống nền nhà thành một mảng lớn.