Chương 12: Tức giận

Thời gian trôi qua thật là nhanh đã hơn một tháng kể từ cái ngày cô bị thất thân trước Âu Dương Phong. Nếu Âu Dương Phong có thời gian rảnh anh sẽ đều ở bên cạnh cô không rời. Nhiều lúc cô thật sự muốn anh đi công tác vài ngày cho cô đỡ cần gặp mặt như bây giờ chẳng hạn.

Lúc nào gặp làm cô mệt muốn chết. Không biết từ lúc nào, có lẽ là kể từ đêm đầu tiên đó cô không có một chút gì bài xích anh. Nhưng cũng không phải ngay từ lúc đầu cô đã chấp nhận việc làʍ t̠ìиɦ cùng anh.

Nhớ lại lời nói trước khi anh đi công tác ở Pháp đã nói

" Ngoan ngoan ở nhà đợi anh về không được đi tìm người đàn ông khác biết chưa. Nếu về mà anh biết em có quan hệ mờ ám với người khác anh sẽ cho em biết tay. Nhớ lần ở trên núi chứ."

" Anh lưu manh "

Nhớ lại đêm điên cuồng đó khiến cô xấi hổ đỏ mặt.

" Anh đi đâu, ở nhà nhớ ngoan "

Hôn tạm biệt vào trán cô kéo vali đi ra ngoài. Đứng trên cửa sổ nhìn theo chiếc xe đen đang chạy đi, cô thấy bản thân mình có chút mất mát không nói thành lời.

Anh đi cũng không có gọi về cho cô lấy một cuộc. Từ hôm anh đi đến bây giờ cũng đã được 2 ngày rồi.

Tối nay, cô có hẹn với bạn bè đi ăn uống, sau đó mọi người đi hát hò. Cô như một con sâu rượu chỉ ngồi đó mà bắt đầu uống uống thật nhiều.

Khi mọi người về hết Kim Tiêu là người được giao trọng trách mang cô về nhà. Về đến cửa phòng căn hộ của cô, Kim Tiêu nói gì đó cô cũng không nghe rõ, chỉ thấy cậu cúi xuống nắm lấy cằm cô in xuống môi cô một nụ hôn dịu dàng.

Cô trong cơn say theo thói quen quàng tay ôm lấy cổ cậu mà đáp lại, thì thầm.

" Phong em nhớ anh."

" Hai người đang làm gì vậy?"

Một giọng nói có thể nói như gió Bắc Cực tràn về từ đằng sau lưng cô.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô ngẩn người quay đầu lại, thấy được người đàn ông cô suốt hai ngày qua nhớ thương đứng trước mặt mình. Ánh mắt lạnh giá kia khiến cô không rét mà run. Cô bỗng chốc tỉnh rượu hoàn toàn.

Âu Dương Phong đi đến giáng một cú đấm lên khuôn mặt thư sinh của Kim Tiêu.

" Phong dừng lại. Phong "

" Nghi Nhi em hay lắm, anh đã cảnh cáo em trước khi đi như vậy mà em bỏ ngoài tai tất cả những lời anh nói."

" Không phải "

" Vậy em mới cậu ta vừa mới làm gì? Em tưởng anh là đứa mắt mù trẻ con lên ba à mà định lừa anh."

" Không phải như những gì anh thấy đâu."

" Vậy thì như thế nào "

" Em ... em "

" Em không trả lời được đúng không. Anh đã nói từ trước rồi hậu quả em không nghe thì em hãy tự chịu "

Anh xoay người lia đôi mắt sắc lạnh đến Kim Tiêu. Bước đến vác Hoàng Uyển Nghi trên tay.

" Đừng mà Phong. Thả em xuống em tự đi được. Cho em xuống "

" Im miệng "

Anh ngày nhớ đêm mong cô. Không màng thời gian ngày đêm chăm chỉ làm việc hoàn thành hết công việc bay thật nhanh về nước. Hơn hai ngày nay anh đã rất kiềm chế để không gọi điện cho cô. Vì chỉ sợ rằng nếu nghe giọng cô, anh sẽ bỏ hết công việc bên này mà về bên cô. Khi vừa xuống khỏi máy bay biết Hoàng Uyển Nghi về căn hộ của cô, anh không quản mình mệt mỏi cỡ nào vẫn chạy xe đến chỉ vì muốn nhìn thấy cô. Khi thấy cô cùng tên đàn ông khác đứng quàng cổ hôn nhau một cách thân mật anh cũng không thể kiềm chế mình mà tức giận trong người, ngọn lửa không thể kiềm chế mà bùng phát.

Ngày trước khi mới quen cô, anh chỉ vì yêu thích thân thể cô nhưng dần dần càng ở lâu với cô anh càng mới rõ có lẽ trái tim anh đã dành cho người phụ nữ này mất rồi. Nên khi thấy cô cùng người khác anh mới như vậy.

Dù có như vậy thì sao cả cuộc đời này cô chỉ có thể là của anh mà thôi.