Chương 40

Khi Cố Trừng Huy quay lại nhà hàng Tân Giang, liền nhìn thấy một màn như vậy.

Ngay tại cửa nhà hàng năm sao xa hoa, cô gái xinh đẹp mặc một chiếc váy xòe, chiết eo màu đỏ rượu ngồi ngay trên bậc thang. Làn váy tản ra, khó khăn lắm mới che đến mắt cá chân tinh tế của cô. Mái tóc đen nhánh xõa dài sau ót, lộ ra cần cổ mảnh khảnh cùng đầu vai mượt mà. Trên tay cô cầm một chai rượu vang, nhàn nhạt nhấp một ngụm.

Trong bóng đêm, hình ảnh đó giống như một bức tranh cực kỳ xinh đẹp.

Chợt, có người qua đường đi qua, cũng nhịn không được mà đem tầm mắt lưu lại trong chốc lát. Trong những ánh mắt kia, có kinh diễm, có thưởng thức, có thương hại, cũng có không đồng ý.

Đúng vậy, khi Cố Trừng Huy thấy cô gái này ăn mặc như vậy, lại còn ngồi ở trước cửa nhà hàng uống rượu, thì đã không thể chấp nhận được. Ánh mắt của những qua đường này cứ dính lên người cô làm cho anh cảm thấy vô cùng khó chịu.

Nhưng đối với người trước mặt đang say mềm này anh cũng chỉ đành nhíu mày. Dù sao đêm nay, anh vẫn còn nợ Tô Mộc một lời giải thích.

Nhìn người đến, Tô Mộc tùy ý vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, ý bảo Cố Trừng Huy ngồi xuống với cô.

Người đàn ông trước mắt quần tây phẳng phiu, áo khoác ngoài vẫn còn vắt trên khuỷu tay, áo sơ mi bên trong màu trắng, cổ tay có một số nếp nhăn không thích hợp. Cố Trừng Huy bước lên phía trước, cũng không có ý định ngồi xuống, chỉ thấp giọng nói: "Đứng lên, trên mặt đất rất lạnh."

"Không muốn." Tô Mộc mạnh mẽ lắc đầu.

Quản lý của khách sạn vội chạy ra, đứng ở trước mặt Cố Trừng Huy cung kính hỏi: "Cố tiên sinh, có việc gì cần giúp sao?"

"Cảm ơn, hiện tại không cần." Người đàn ông khách khí trả lời.

"Vâng." Người quản lý thu hồi ánh mắt đang nhìn lén cô gái ngồi trên bậc thang lại, "Vậy tôi không quấy rầy nữa, nếu có cần gì ngài cứ việc dặn dò."

Đợi quản lí đi xa, Tô Mộc nhếch khóe miệng, lành lạnh nói: "Quả nhiên là đãi ngộ của tư bản nha."

Cố Trừng Huy cười nhạt, ngồi xổm xuống, đem áo khoác ngoài vắt trên tay của mình trải xuống đất, ý bảo Tô Mộc ngồi qua đó. Tô Mộc híp mắt nhìn thoáng qua cái áo nằm trên đất có giá gần bằng với nửa năm tiền lương của cô. Vì vậy, cô vẫn lắc đầu như cũ: "Tôi từ chối với tất cả những thứ mật ngọt chết ruồi như thế này."

"Không cần em đền." Ánh mắt của người đàn ông ẩn chứa ý cười. Cố Trừng Huy nói, dùng một tay ôm lấy đầu vai cô, một tay luồn qua đầu gối, nhẹ nhàng nhấc lên, đem Tô Mộc dời qua bên đó.

Ôn hương nguyễn ngọc tràn đầy cõi lòng, mệt mỏi mấy ngày qua dường như cũng tản ra bớt một chút.

"Thực sự không cần tôi đền?"

Giọng nữ trong veo vang lên, cánh tay đang nửa ôm lấy Tô Mộc của anh cứng đờ lại.

Cô gái này, thật không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào có thể trêu chọc anh.

Cố Trừng Huy thu lại cái tay đang khoác lên đầu vai Tô Mộc, đang muốn nói chuyện, lại bị Tô Mộc trách móc: "Tôi đã nghĩ quá đẹp rồi."

Cố Trừng Huy khẽ cười một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Tô Mộc, mở rộng chân: "Là em hỏi đúng, nhưng anh lại nghĩ sai rồi."

Đợi Tô Mộc kịp phản ứng kịp lại ý tứ trong lời nói của Cố Trừng Huy, mới phát hiện mình lại bị phản tác dụng rồi. Cũng may vừa rồi uống rượu, cho dù gò má trắng nõn có đỏ ửng lên thì cô cũng chỉ coi như là tác dụng của rượu thôi.

"Muốn nghe cái gì?" Cố Trừng Huy lên tiếng lần nữa.

Tô Mộc bĩu môi, "Thái độ một chút cũng không nhận sai."

"Không phải là đều không còn giận nữa sao? n?" Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, một tiếng " n" này làm cho trái tim Tô Mộc run lên.

Không thể nói chuyện một cách đàng hoàng sao? n cái gì mà ân? Tô Mộc cáu kỉnh: "Con mắt nào của anh thấy là tôi đã tha thứ rồi vậy?"

"Em thay một bộ váy mới, lại còn trang điểm, còn mua một chai rượu vang đắt tiền, ngồi ở đây, chờ anh." Cố Trừng Huy lấy chai rượu vang trong tay Tô Mộc đi: "Còn nói vẫn chưa tha thứ cho anh?"

"Tôi thay váy mới, trang điểm, mua rượu, ngồi ở chỗ này, đều là bản thân tôi thích, có liên quan gì đến anh? Tô Mộc nổi giận.

" n, anh, em cũng thích."

Tô Mộc hơi sửng sốt, không ngờ Cố Trừng Huy lại có thể nói ra những lời này một cách tự nhiên đến như vậy, tựa như đang nói: Thời tiết hôm nay cũng không tệ vậy.

Dường như mọi thứ đều vừa vặn, thật là tốt.

Sau khi cùng Tưởng Vân Chu nói lời tạm biệt, Tô Mộc cố ý đến cửa hàng trang phục nữ đắt nhất ở lầu một của trung tâm thương mại mua một bộ váy mới, sau đó mở một chai rượu vang, ngồi ở đây chờ Cố Trừng Huy đến tính sổ.

Về phần muốn tính sổ như thế nào, Tô Mộc thật sự chưa nghĩ ra.

Vừa khóc vừa nháo? Cau mặt chiến tranh lạnh? Tô Mộc nghĩ, kiểu nào cũng không quá thích hợp, ở trong lòng cô cũng có chút chống đối. Cô không phải là đang lừa mình dối người, chỉ là sâu trong tâm trí, cảm thấy Cố Trừng Huy sẽ không làm chuyện như vậy.

Cái gọi là tính sổ, cũng chỉ là ích kỷ gây chuyện một chút, muốn ở trước mặt anh cố ý làm cao. Nhưng không ngờ lại bị mấy câu nói của anh đánh cho ý nghĩ muốn tính sổ này tiêu tan.

Tô Mộc không cam lòng, mặt lạnh: "Vừa vặn không thích nữa."

"Lập tức liền thích." Anh cảm thấy lần này mình ăn chắc cô rồi.

Loại cảm giác này khiến Tô Mộc cảm thấy rất không ổn, có một ngọn lửa giận đang dần dần phun lên trong lòng. Cô quả thực là điên rồi, sau khi bắt gặp anh cùng người phụ nữ khác lôi lôi kéo kéo, lại còn có tâm trạng tốt mà đi sửa soạn cho bản thân thật đẹp, rồi ngồi ở đây chờ anh quay lại cho cô một lời giải thích chính đáng.

Đàn ông quả nhiên đều là đại móng heo.

Tô Mộc đang muốn phát cơn tức trong lòng ra, nhưng Cố Trừng Huy lại dựa đầu lên vai cô: "Đừng động, cho anh dựa một chút."

Hở? Cái này có phải là ngược rồi không?

Tô Mộc theo bản năng muốn đẩy anh ra, nhưng nương theo ánh đèn của khách sạn, cô có thể thấy được quầng thâm dưới mắt anh. Lông mi của Cố Trừng Huy rất dài, không cong lên giống như của con gái, mà như một cái bàn chải nhỏ, từng cọng phân ra rõ ràng.

Trong khoảng thời gian này, hẳn là anh rất mệt mỏi.

Tô Mộc di chuyển thân thể, muốn để anh dựa thoải mái hơn một chút.

"Đó là Hứa Mạt, Phó tổng của Điện ảnh Kim An, con gái của ông chú tư anh."

Tô Mộc: "?"

Cô suy nghĩ một chút cái quan hệ phức tạp này, hơi hơi dừng lại một chút, thử thăm dò hỏi: "Đó là dì anh?"

"Ừm." anh nhắm mắt lại suy nghĩ, không rõ tâm tình, "Tập đoàn Kim An gần đây không yên ổn, anh cần Hứa Mạt giúp đến ổn định lại một số việc. Hồ sơ công việc bị lộ, em không cần lo lắng, anh đã nói Hạ Chinh dùng phương án dự bị, tất đã đều giữ nguyên theo kế hoạch mà tiến hành."

"Anh tin tưởng em sao?" Tô Mộc hỏi theo bản năng, dù sao lần này cô và Tưởng Vân Chu cố ý đến chính là vì chuyện này.

Cố Trừng Huy ngẩng đầu, ngồi thẳng người lại, buồn cười nhìn cô: "Không lẽ em muốn anh hướng cùi chỏ ra bên ngoài?"

"Em..." Tô Mộc muốn giải thích gì đó.

Cố Trừng Huy đưa tay vén lọn tóc đang phất phơ trước mặt cô ra sau tai: "Tô Mộc, trừ em ra, tất cả mọi chuyện anh đều có kế hoạch B."

Tô Mộc ngây người.

Người đàn ông này sao hôm nay lại không bình thường như vậy chứ?

Cố Trừng Huy nhìn thấy trong ánh mắt trong suốt sáng ngời của cô lộ ra một chút nghi hoặc, vốn còn muốn trêu chọc cô một chút. Lại bị cuộc gọi của Hạ Chinh cắt ngang, Cố Trừng Huy lập tức thay đổi sắc mặt: "Tôi biết rồi, lập tức đến ngay."

Cố Trừng Huy đứng dậy, vừa đi được hai bước lại quay đầu lại.

Tô Mộc đã đứng lên, đứng ở trên bậc thang. Gió đêm mang theo hơi lạnh kéo đến, thổi bay làn váy xòe màu đỏ rượu của cô, cô gái đứng trong bóng đêm, khuôn mặt tinh xảo, so với ngọn đèn xa hoa còn sáng chói hơn.

Cố Trừng Huy do dự vài giây, như là đưa ra một quyết định rất khó khăn. Sau đó, đưa tay về phía Tô Mộc.

Tô Mộc không chút do dự nắm lấy bàn tay to lớn của người đàn ông, hai người biến mất trong bóng đêm mờ mịt.

——

Xe dừng lại ở trước cổng một ngôi biệt thự.

Cố Trừng Huy từ trên xe bước xuống, nắm tay Tô Mộc, bước nhanh đến lầu hai của ngôi biệt thư.

Đây là lần thứ hai Tô Mộc gặp An Bỉnh Du sau khi cách nhiều năm. Ông ngoại của Cố Trừng Huy, Chủ tịch Tập đoàn Kim An.

Ông lão yên tĩnh nằm ở trên giường, mang mặt nạ dưỡng khí, bên cạnh là tiếng tít tít yếu ớt của máy móc.

"Chú Phùng." Cố Trừng Huy thấp giọng mở miệng.

Một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ bác sỹ quay người lại, nhìn người đi tới, liền tiến lên phía trước: "Trừng Huy, tình huống của ông lão cũng không lạc quan lắm, chú đề nghị nên đưa đến bệnh viện. Nơi đó có đầy đủ thiết bị và cũng chuyên nghiệp hơn."

Ẩn ý trong lời nói, không cần nói ra vẫn có thể hiểu được.

Nửa tháng trước, An Bỉnh Du đột phát bệnh nặng, tin tức vẫn luôn được phong tỏa. Đây cũng là lí do quan trọng nhất khiến Cố Trừng Huy nóng lòng ổn định nội bộ Tập đoàn Kim An. Nhưng mà An Bỉnh Du lại không chịu nhập viện, bởi vì một khi ông lão nhập viện, đám người không an phận này sẽ được biết đầu tiên, ông là muốn tranh thủ nhiều thời gian hơn cho cháu ngoại của mình.

"Tình hình rất nghiêm trọng sao?" Tô Mộc thấp giọng hỏi.

Người được gọi là Chú Phùng nhìn lướt qua cô gái trước mặt. Trong lúc này mà Cố Trừng Huy lại đưa một cô gái xa lạ tới đây, khiến ông ta ít nhiều cũng có chút ngoài ý muốn. Ông ta nhìn thoáng qua Cố Trừng Huy, thấy anh không có ý muốn ngăn cản, liền mở miệng: " Hiện tại có thể loại trừ tình trạng hôn mê ngắt quãng, trước mắt có thể ngăn chặn tạm thời bệnh thiếu máu não tái phát. Nhưng nếu tình hình xấu đi, có thể tái phát nhồi máu não, nhiễm trùng phổi và nôn ra máu."

Tô Mộc một chút cũng không dám nghĩ đến một ngày nào đó tình hình sẽ chuyến biến xấu đến mức độ như vậỵ

Trong căn phòng vắng vẻ truyền đến tiếng chuông điện thoại vang dội. Cố Trừng Huy vừa lấy điện thoại ra nghe, vừa đi ra bên ngoài.

——

Hồi lâu, Tô Mộc từ phòng của An Bỉnh Du trong rón rén đi ra, liền thấy Cố Trừng Huy đứng một mình ở cuối hành lang lầu hai, nơi đó có một cửa sổ thủy tinh trong suốt hắt lên ánh trăng lành lạnh.

Trên thực tế, liên quan đến chuyện thu mua cổ phần của Tập đoàn Kim An đã bắt đầu từ nửa năm trước. An Bỉnh Du là một doanh nhân cực kỳ khôn khéo, ngay từ ba năm trước công ty con của tập đoàn có một hạng mục bị tiết lộ dẫn đến thu mua thất bại, ông ấy liền hoài nghi vốn dĩ người nhà họ An được sắp xếp vững chắc như một tấm sắt, có thể là có gì đó sai lệch ở đây.

Rốt cuộc là lòng người thay đổi.

Hơn nửa tháng trước, An Bỉnh Du đột nhiên bị xuất huyết não, sau khi được cứu lại, người liền nằm liệt ở trên giường. Đêm đó, dường như cũng có ánh trăng như vậy, ông tái nhợt nắm lấy tay anh, run run rẩy rẩy nói; "Trừng Huy à, ông ngoại cả đời này gặp qua rất nhiều sóng gió, nhưng cho đến bây giờ chưa có trận nào mà An Bỉnh Du này đánh thua cả. Lúc này đây, con nhất định phải giúp ông ngoại, đem những kẻ khốn kiếp kia từng tên từng tên bắt lại hết, dù cho có phải liều cả cái mạng già này."

Ông lão cứng cỏi mà cố chấp, cầm lấy tay anh, tựa hồ như đã dùng hết sức mạnh cả đời.

Cố Trừng Huy làm sao mà không biết, Tập đoàn Kim An là tâm huyết và vinh quang cả đời của ông ngoại anh, cũng thứ mà anh nhất định phải bảo vệ.

An Bỉnh Du từ chối nhập viện, ông hy vọng có thể dùng cách này để Cố Trừng Huy có thể tranh thủ được nhiều thời gian hơn. Nhưng trước mắt, ông lại đang nằm trên giường nguy kịch sớm tối, Cố Trừng Huy có chút do dự.

Lúc Tô Mộc đến gần, Cố Trừng Huy gần như không phát hiện ra.

Trên người cô có một mùi hương rất dễ chịu, giống như nước giặt quần áo được phơi dưới ánh nắng mặt trời lưu lại hương thơm tươi mát và mềm dịu, anh nghe thấy cô thấp giọng nói: "Giao ông ngoại An cho em, anh có yên tâm không?"