Chương 39

Thời điểm Tô Mộc vội vàng chạy tới TIME, bầu không khí trong studio có phần áp lực. Dù sau đây cũng làm tâm huyết của mọi người tăng ca làm thêm giờ mấy tháng qua, hiện tại biến thành như thế này, trong lòng ai cũng cảm thấy khó chịu. Vạn nhất là trong studio có người tiết lộ kế hoạch, khi đó chiêu bài làm việc của TIME thực sự sẽ bị phá tan.

Tưởng Vân Chu còn đang gọi điện, nghe phía bên kia chắc là người của Kim An.

"Đường tổng, đã xảy ra chuyện như này, tôi cực kỳ thấy có lỗi cũng như cực kỳ tiếc nuối. Nhưng trước khi chân tướng mọi việc còn chưa được điều tra rõ ràng, tôi có quyền từ chối yêu cầu vô lý kia của ngài." Giọng nói của Tưởng Vân Chu không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh: "Là tôi, tôi là ông chủ của cô ấy, cho dù thật sự xảy ra chuyện, chuyện này tôi cũng phải chịu trách nhiệm."

Tưởng Vân Chu cúp điện thoại, lúc xoay người lại, đã thấy Tô Mộc đứng ở phía sau anh ta, trên mặt lộ vẻ xin lỗi. Tô Mộc muốn nói gì đó, nhưng lại bị Tưởng Vân Chu thản nhiên xua tay ngăn cản, "Cô vào trước đi."

Tưởng Vân Chu ngồi ở trên ghế dựa nhíu mi tâm, sáng sớm đã không ngừng gọi điện thoại tiếp điện thoại, lúc này anh ấy thật sự mệt mỏi không thể ứng phó được nữa rồi. Anh chỉ vào ghế dựa trước bàn, ý bảo Tô Mộc ngồi xuống nói chuyện.

"Để tôi đứng đi, như vậy trong lòng sẽ dễ chịu hơn."

Tô Mộc vừa thốt ra lời này, Tưởng Vân Chu lại nở nụ cười: "Sao bây giờ lại nghĩ đến việc ngoan ngoãn? Không sợ sao?" Tưởng Vân Chu nghiêm túc nhìn Tô Mộc. "Nếu tội danh này bị thành lập, cô có thể gặp phải sự trừng trị của pháp luật."

"Pháp luật chỉ trừng trị kẻ xấu, tôi sợ cái gì." Tô Mộc cây ngay không sợ chết đứng đúng lý hợp tình nói.

"Vậy cô nói xem, bây giờ nên làm như thế nào được?" Tưởng Vân Chu có chút tò mò, lúc này, Tô Mộc vẫn còn có biện pháp thoát thân nào sao.

"Trước tiên tạm thời cách chức đi." Tô Mộc nhàn nhạt nói ra: "Trước tiên cho Kim An một lời giải thích, trấn an một chút ."

Tưởng Vân Chu ngẩng đầu nhìn cô, "Cô muốn tôi tự tát vào mặt mình sao?"

Tô Mộc cười quay đầu đi, sau đó lại quay đầu nghiêm túc nhìn Tưởng Vân Chu, thản nhiên mở miệng: "Tưởng Vân Chu, cảm ơn anh."

Cảm ơn anh, ngay từ giây phút đầu tiên khi sự việc xảy ra, nguyện ý lựa chọn tin tưởng tôi.

"Đừng, cô đừng nghĩ nói một câu cảm ơn rồi lập tức bỏ đi, định để tôi ở chỗ này bỏ mạng vì cô sao?" Tưởng Vân Chu hiếm khi cùng cô nói đùa, "Nhanh chóng đặt vé máy bay trước buổi trưa để tôi đến Kim An chịu đòn nhận tội đi."

Tô Mộc bĩu môi, giọng điệu của anh vừa mới gọi điện cho người ta, có ý nào muốn chịu đòn nhận tội chứ? Nhưng mà, bên này TIME phải có một tuyên bố chính thức.

"Tưởng Vân Chu." Tô Mộc dừng lại.

Tưởng Vân Chu ngẩng đầu lên, kỳ thực Tô Mộc rất ít khi gọi anh ta cả tên lẫn họ như vậy, nhưng mỗi lần cô gọi như vậy thì lời nói ra nhất định cực kỳ trịnh trọng. Quả nhiên, Tô Mộc có phần thăm dò cũng có phần không rõ hỏi anh ta: "Từ trước đến nay anh vẫn không có nghi ngờ vụ án là từ studio truyền ra sao?"

Tưởng Vân Chu không nói gì.

Đã từng nghi ngờ không? Thực ra là có. Sáng nay khi xem được đoạn phim ngắn kia anh ta đã bắt đầu nghi ngờ rồi, có thể nói tất cả mọi người đều nằm trong danh sách đen của Tưởng Vân Chu. Nhưng khi đến studio, nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của mỗi người ở đây đều vô cùng nghiêm túc, Tưởng Vân Chu đột nhiên cảm thấy được, anh ta nguyện ý sẵn sàng tin tưởng tất cả mọi người ở đây, "Hãy đợi kết quả."

**

Mà ở tập đoàn Kim An xa xôi, đã muốn nổ tung lên. Văn phòng của phó tổng ở tầng sáu mươi sáu, vừa mới một đợt người đi ra, lại tới nữa một đợt.

"Trừng Huy, lần này Mông Phong cực kỳ rõ ràng muốn hướng về phía chúng ta, ngoại trừ hỗn loạn lớn như vậy, TIME lần này không thể thoái thác tội của mình.” Người nói chuyện chính là Đường Triều.

Đường Triều nói xong câu này liền liếc mắt nhìn Khương Y Đình, Khương Y Đình nói: "Cố tổng, Tưởng tiên sinh và Tô tiểu thư buổi chiều sẽ đến đây, có muốn sắp xếp..."

"Trước mắt không cần." Người đàn ông ngồi sau bàn có vẻ hơi mệt mỏi, Cố Trừng Huy xoa xoa mi tâm, “Trước tiên, đưa ra danh sách những nhân viên đã xử lý dự án lần này.”

"Trừng Huy, cậu hoài nghi là người của chúng ta sao?" Đường Triều có chút bất mãn, dự án lần này là do hắn ta tổng phụ trách. Nhưng bây giờ Cố Trừng Huy lại bảo đưa danh sách nhân viên tham gia lần này ra, chẳng phải là muốn nói do hăn không biết nhìn người sao.

Cố Trừng Huy ngẩng đầu liếc nhìn Đường Triều, ánh mắt lạnh lùng.

Dưới ánh nhìn sắc bén như vậy, mặc dù đã là người lăn lộn trong thương trường nhiều năm nhưng Đường Triều cũng không thể tránh khỏi sợ hãi, tuy rằng trong lòng không vui nhưng vẫn phải gật đầu đồng ý.

Sau khi hai người bọn họ ra ngoài không lâu, Hạ Chinh lại đi vào. Lúc đầu có chút ngọc thụ lâm phong*, bây giờ xem ra là đen hơn một chút: "Cố tổng, đã hẹn thời gian với Hứa Tổng, bảy giờ tối nay, ở khách sạn Tân Giang."

*Cây ngọc đón gió, ý chỉ người con trai có cốt cách tao nhã như cây ngọc, hiên ngang đứng trước gió để lộ phong thái tiêu sái. Xuất phát của thành ngữ này từ bài thơ Bài ca bát tiên uống rượu của Đỗ Phủ.

Mấy ngày nay Cố Trừng Huy không ở Vân Thành, ngoại trừ đi công tác thì còn phải giải quyết công việc nội bộ bên trong Kim An.

An Bỉnh Du tuổi tác đã cao, hai năm nay liên tiếp tỏ vẻ muốn thoái vị nhường cho người trẻ. Mấy năm nay Kim An đã sớm loại bỏ gia tộc hóa trong việc bổ nhiệm và loại bỏ nhân sự, tuy rằng chi thứ nhất trong An gia không thịnh vượng, nhưng chi thứ hai, chi thứ ba lại cành lá tốt tươi.

Nhiều người như vậy, tâm tư đương nhiên sẽ phức tạp hơn.

Những thứ này, Cố Trừng Huy đều không nói cho Tô Mộc. Cũng may, cuộc chiến trong đại gia tộc bọn họ rất nhanh sẽ kết thúc.

**

Bảy giờ tối, trong một căn phòng của khách sạn Tân Giang.

Người phụ nữ mặt mày tinh tế ngồi trên ghế sô pha, trên người là thiết kế mới nhất của Chanel, đôi giày đế đỏ cổ điển của Christian Louboutin.

Cố Trừng Huy đế gần, ngồi xuống chiếc ghế sofa đối diện với người phụ nữ, "Cô vậy mà lại không đến muộn?"

Hứa Mạt, phó tổng của Kim An vừa mới nhậm chức chưa được một tháng, chủ yếu phụ trách chính về ngành giải trí dưới quyền của Kim An, Hứa Mạt nhíu mày: "Tôi là người thích đến muộn vậy sao?"

Cố Trừng Huy cười nhẹ: "Dù sao đối với tôi, cô nhất định là nằm trong danh sách đen."

Hứa Mạt không quan tâm Cố Trừng Huy dùng giọng điệu này nói chuyện với cô ta, có chút miễn cưỡng dựa vào ghế sô pha, móng tay đen bóng tôn lên ngón tay trắng nõn, "Nói đi, anh tìm tôi có việc gì?"

"Tôi muốn 3% cổ phần công ty trong tay cô." Cố Trừng Huy đi thẳng vào vấn đề, giọng nói gọn gàng dứt khoát.

Hứa Mạt nở nụ cười, cười đến vô cùng quyến rũ, cực kỳ đắc ý. Cô ta đứng thẳng người, chống khuỷu tay lên mặt bàn kính trước mặt, mười ngón đan chéo, thu hẹp khoảng cách với Cố Trừng Huy. Người phụ nữ chống cằm trên đôi tay đang khoanh lại, cô ta nhìn lên nhìn xuống người đàn ông đẹp trai trước mặt, sau đó đôi môi đỏ mọng khẽ mở, từng câu từng chữ hỏi: "Vậy thì Cố Tổng, anh có thể cho tôi cái gì?"

Giọng nói đùa cợt, ngôn ngữ lại có chút ngả ngớn.

"Được rồi." Cố Trừng Huy không được tự nhiên di chuyển cơ thể, lại đổi lấy tiếng cười khẽ của Hứa Mạt.

"Anh muốn cổ phần trong tay tôi, Cố Trừng Huy, anh cũng biết, đây không phải là một số lượng nhỏ." Hứa Mạt dừng một chút, muốn khiến mình gia tăng lợi thế, "Trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn. Theo như tôi được biết, anh đã chi rất nhiều tiền vốn trên thị trường nhị cấp để thu mua cổ phiếu của Kim An. Bây giờ, anh lấy đâu ra nhiều tiền như vậy. "

Hứa Mạt nói cực kỳ chắc chắn.

"Vậy thì cô muốn gì?"

“Tôi muốn gì, anh liền cho cái đó sao?" Hứa Mạt nhướng mày.

Chậc chậc chậc, nghĩ thêm về nam chính và nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình. Bình thường nam chính thường nói gì vào thời điểm này?

À, miễn là em muốn, chỉ cần anh có. Vừa bá đạo vừa cực kỳ thâm sâu.

Ngay khi Hứa Mạt gần như bù đắp cho bộ phim truyền hình hàng năm, Cố Trừng Huy cuối cùng cũng nhẹ nhàng lên tiếng: "Đi đi, sự việc ổn thỏa rồi, tôi sẽ cho cô rời khỏi Kim An."

Trong nháy mắt, đôi mắt của người phụ nữ đối diện lóe sáng, "Anh nói cái gì?! Không phải nói dối?!"

"Ừ." Cố Trừng Huy khẽ ừ một tiếng, "Tôi chỉ có trách nhiệm khiến cô thuận lợi rời khỏi Kim An. Bên chú, cô có thể tự mình nói."

Hứa Mạt làm như có thật gật đầu, lập tức lộ vẻ mặt vui sướиɠ. Lười biếng nâng cốc trên bàn lên, "Vậy thì, Cố tổng, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ."

"Hợp tác vui vẻ."

Hai chén thủy tinh trong suốt khẽ chạm, phát ra âm thanh dễ nghe.

Một giờ sau, Hứa Mạt treo trên người Cố Trừng Huy, kéo tay áo anh, lảo đảo đi ra khỏi thang máy. Trong miệng vẫn lẩm bẩm nói: "Cố Trừng Huy, như vậy đã xong rồi, chúng ta lại uống thêm vài ly nữa ... Không vui chút nào ..."

Cố Trừng Huy cau mày, một tay đỡ Hứa Mạt, một tay cầm lấy tây trang của mình. Có trời mới biết người phụ nữ này tửu lượng kém như vậy, chỉ mới uống có nửa ly rượu vang đỏ đã bắt đầu say, sau đó lại bắt đầu nói nhảm.

Lúc Tô Mộc và Tưởng Vân Chu bước vào khách sạn, vừa đúng lúc bắt gặp một màn này.

Người phụ nữ xinh đẹp, người đàn ông anh tuấn, còn có nước hoa và rượu.

Cố Trừng Huy nhìn thấy Tô Mộc trước mặt, trong nháy mắt có chút giật mình. Nếu anh nhớ không lầm, Tô Mộc đáng lẽ phải lên máy bay lúc 1 giờ 30 phút, đến thành phố S vào khoảng 4 giờ 30 phút.

Hứa Mạt híp mắt, nhìn thấy nam nữ đối diện, ợ một hơi rượu, sau đó chậm rãi đi lên trước. Trong ánh mắt xinh đẹp còn có hơi nước: "A, cô nương này bộ dáng rất xinh đẹp."

Tô Mộc liếc nhìn người phụ nữ toàn thân đầy mùi rượu này, lạnh lùng đáp lại bốn chữ: "Cô cũng không tệ."

Hứa Mạt vui vẻ, lại giẫm lên, lảo đảo quay lại bên người Cố Trừng Huy: "Cố Trừng Huy, cô ấy khen tôi xinh đẹp!"

Xinh đẹp cái quỷ!

Tô Mộc chỉ bình tĩnh đứng yên tại chỗ vài giây, sau đó hung ác nói: “Đồ khốn kiếp!” Rồi xoay người rời đi.

Đúng vậy, Tô cô nương tức giận.

Tưởng Vân Chu thấy thế, cũng không rảnh lo chào hỏi, vội chạy nhanh đuổi theo.

Hứa Mạt mở to hai mắt mê man, chỉ về đôi nam nữ phía xa, "Bọn họ cãi nhau sao?"

Cố Trừng Huy: "............"

**

Sông Phổ về đêm rực rỡ, ánh đèn dầu trơ trụi càng thêm quyến rũ.

Lúc Tưởng Vân Chu đuổi theo, Tô Mộc đã đứng thẳng ở bờ sông, ngắm nhìn con tàu du lịch lướt qua trên mặt sông, lưu lại một chuỗi tiếng còi dài dài. Dường như thế giới xung quanh không liên quan gì đến cô.

"Sao, trong lòng không vui sao?" Tưởng Vân Chu hai tay đút vào túi quần, đứng ở bên cạnh Tô Mộc, “Muốn khóc thì khóc đi, tôi tạm thời có thể cho cô mượn một bờ vai.” Anh ta vừa nói vừa giật giật bả vai, ý nói Tô Mộc hoàn toàn có thể dựa vào đây.

"Anh tới đây là cười nhạo tôi sao?" Tô Mộc liếc xéo anh ta liếc mắt một cái. Từ lần trước ở bờ sông, sau khi hai người nói chuyện đã lâu, Tưởng Vân Chu cũng không hề nhắc tới chuyện gì nữa, kiểu hình thức ở chung này khiến cho cô cảm thấy rất thoải mái, "Khóc cái gì, cũng không phải là chồng chết."

“Cô không tức giận sao?” Tưởng Vân Chu nhẹ giọng hỏi.

Cô không tức giận sao? Cho dù cô nhìn thấy người phụ nữ khác đứng bên cạnh anh, bọn họ cư xử thân mật. Hai mươi bảy năm qua, lần đầu tiên sau Tưởng Vân Chu cảm thấy nội tâm mình có chút âm u.

"Anh đoán được?" Tô Mộc hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Tưởng Vân Chu cau mày, Tô Mộc liền nói thêm: "Tôi...... với Cố Trừng Huy."

Hóa ra cô nói cái này.

Tưởng Vân Chu khẽ a một tiếng: "Tôi không ngốc."

“Vậy anh cho rằng tôi nên tức giận sao?” Tô Mộc nghiêng đầu nhìn anh ta.

"Bình thường không phải sẽ như vậy sao, bạn gái vô tình phát hiện bạn trai vượt quá giới hạn, khóc đến trời đất tối tăm, sau đó đoạn tuyệt." Tưởng Vân Chu tự nhủ nói xong, dừng lại một chút, "Xem ra không tức giận rồi."

Tô Mộc không nói gì. Rất lâu sao đó, cô mới nói một câu, âm thanh rất nhỏ. Nhưng Tưởng Vân Chu nghe được rõ ràng. Cô nói: "Tức giận, nhưng thật ra tôi rất vui vẻ."

Tức giận, nghĩa là em vẫn còn tư cách và vị trí để tức giận. Điều em sợ hãi hơn là, khi em một lần nữa quay trở về nơi này, anh đã có cuộc sống mới, hoàn toàn trở thành một người xa lạ.

Cố Trừng Huy, cảm ơn anh. Cảm ơn anh đã nguyện ý mấy năm nay, chờ đợi em.

Tô Mộc cúi đầu, cô gái hay tươi cười ngày thường giống như một con dã thú nhỏ bị chạm vào vết thương, thu mình lại trong ánh đèn rực rỡ của sông Phổ. Khoác lên mình lớp áo giáp dày cộp, một mình một người, liếʍ láp vết thương.

Tưởng Vân Chu muốn an ủi cô một chút, lại không biết mở miệng nói như thế nào, chỉ đành dứt khoát đứng im lặng ở một bên.

Cũng may Tô Mộc nhanh chóng khống chế được cảm xúc. Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt có chút hồng hồng.

“Tôi cứ tưởng em là một nữ sĩ đao thương bất nhập.” Tưởng Vân Chu cố ý dùng cách thức thoải mái nói chuyện với cô.

"Ừm, đã đau lòng xong rồi, kế tiếp là lúc nên tính sổ." Tô Mộc ngẩng đầu, khóe môi hơi cong.

"Em muốn làm gì?" Tưởng Vân Chu theo bản năng hỏi.

"Có lỗi thì phải sửa, không có lỗi cũng cần cố gắng thêm."

"Tha thứ như vậy?"

"Ha hả." Tô Mộc cười đến đắc ý, mị nhãn như tơ, “Anh nghĩ nhiều quá.”

"....................."