Chương 41

Tô Mộc đối với An Bỉnh Du cũng không tính là quá quen biết, chỉ mới gặp mặt một vài lần.

Vừa nãy, cô thậm chí còn không tin tưởng được ông lão đang an tĩnh nằm trên giường kia lại chính là vị chủ tịch mạnh mẽ quyết đoán năm nào. Nhưng Tô Mộc biết, năm đó khi Tô Thiệu Hằng vừa từ Mỹ quay về nước, An Bỉnh Du cũng đã giúp đỡ ông rất nhiều. Lúc này đây, Tô Mộc đối với An lão gia tử thực sự rất cảm kích.

Vào lúc Cố Trừng Huy đang do dự không quyết, cô liền mở miệng nói: "Giao ông ngoại An cho em, anh có yên tâm không?"

Người mà Cố Trừng Huy có thể thực lòng tin tưởng không nhiều. Mà lúc này, người có thể khiến anh yên tâm giao An Bỉnh Du, lại không bị những người khác của nhà họ An phát hiện chỉ có…Cố Trừng Huy nhìn cô gái trước mặt mình một chút.

Có thể chỉ có duy nhất Tô Mộc mới có thể làm được.

Ở nơi này, cô chỉ là một nhϊếp ảnh gia bình thường, một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, ở bề ngoài cũng là một người không có quá nhiều liên quan đến anh.

Nhưng Cố Trừng Huy vẫn còn do dự. Trong thế giới của anh, chỉ tràn đầy sự dối trá và những âm mưu toan tính, bản thân anh ở trong đó đã không thể làm được gì, tại sao lại phải kéo thêm cô vào? Thế nhưng, vừa nãy ở trước cửa khách sạn Tân Giang, không phải anh đã quyết định rồi sao?

Mặc dù biết rõ con đường phía trước có bao nhiêu gập ghềnh nhưng anh cũng không hề muốn đẩy cô ra xa dù chỉ là một chút.

——

Hôm nay, ánh nắng mặt trời vừa đẹp.

Đầu tháng 11, thành phố S dần trở nên mát mẻ hơn. Ánh nắng dịu dàng xuyên qua tán lá chiếu lốm đốm trên con đường nhỏ lát xi măng. Cách đó không xa, người phụ nữ dáng người cao gầy, mái tóc đã cắt ngắn lên một chút, trên người mặc một cái váy lông cừu dài qua đầu gối. Khoác lên trên mình bộ đồ rộng thùng thình ngược lại làm cho cả người cô có vẻ mỏng manh hơn.

Tô Mộc ngồi xổm xuống, sửa lại vạt áo của ông lão một chút: "Ông ngoại, hôm nay ông muốn ăn món gì?"

Ông lão ngồi trên xe lăn có tinh thần rất tốt, trên nét mặt ôn hòa lộ ra nét cười, dùng giọng điệu thương lượng: "Chúng ta luộc một chút bánh hoa quế rượu gạo, con thấy thế nào?"

Khẩu vị của An Bỉnh Du gần đây có chút kỳ lạ, rất thích đồ ngọt.

"Bác sĩ đã nói, khẩu phần ăn thường ngày của ông nên bớt ngọt lại." Cô gái kéo căng khuôn mặt nhỏ nhắn: "Con còn gọi điện thoại cho thím Trương, để thím ấy liệt kê cho con một số món ăn nữa. Chỉ là..."

Tô Mộc nhìn về phía An Bỉnh Du chớp chớp mắt: "Nếu như ông đặc biệt muốn ăn, con có thể nhờ thím Trương làm cho ông một ít bánh hoa quế rượu gạo. Lúc ông thèm, có thể lấy ra ăn một chút cho đỡ buồn."

Lúc Tô Mộc nói câu này, tay còn cố ý làm thêm động tác, dùng ngón cái và ngón trỏ ra dấu "một chút" là ước chừng khoảng bao nhiêu.

"Lại thêm một chút nữa?" An Bỉnh Du học theo động tác của cô, cùng cô ra dấu thương lượng.

"Nếu như ông muốn làm như thế này, vậy lát nữa con liền đem chuyện lúc trước ông lén trộm bài của ông Trương phòng bên cạnh nói với mọi người."

An Bỉnh Du nghe xong lời này, có chút không được tự nhiên, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Một chút thì một chút vậy."

Khoảng nửa tháng trước, Tô Mộc có gọi điện cho Tưởng Vân Chu, báo cho anh ta biết cô tạm thời chưa thể quay về Vân Thành được, chuyện dự án của Tập đoàn Kim An bên này bị tiết lộ ra ngoài, cũng đã tiến hành điều tra nội bộ bên trong. Cô muốn lợi dụng cơ hội lần này để nghỉ ngơi một khoảng thời gian. Sau đó, cô và An Bỉnh Du được đưa đến Bệnh viện Nhân dân Thứ tư của thành phố S.

Theo như dự định của Cố Trừng Huy là muốn đem người sắp xếp đến một bệnh viện tư nhân ở ngoại ô thành phố. Nơi đó có vị trí bí mật, hoàn cảnh xung quanh cũng tốt hơn một chút.

Khi đó, Tô Mộc đã nói như thế nào? Cô nói, trốn ngay trong thành phố. Ai lại nghĩ Chủ tịch An có tài sản trị giá hàng trăm tỷ đô la lại ở trong một cái bệnh viện công lập ngay tại thành phố đông đúc này được chứ?

Cho nên nói, có đôi khi chỗ nguy hiểm nhất lại chính là chỗ an toàn nhất.

Phùng Dụ cũng đồng ý với lời đề nghị của Tô Mộc.

Cũng may, An Bỉnh Du sau khi trải qua một lần cấp cứu thì tình hình đã từ từ ổn định lại. Đoạn thời gian này, Tô Mộc lúc nào cũng ở sát bên cạnh ông lão, một tấc cũng không rời. Cô không nói ra tên của Tô Thiệu Hằng, chỉ nói là Cố Trừng Huy bảo cô đến. Để che giấu tai mắt người ngoài, cô cũng gọi An Bỉnh Du là "ông ngoại".

Mà nói tới cũng thật khó hiểu, An Bỉnh Du cả đời oai phong trong giới kinh doanh, không ai sánh nỗi. Bất cứ ai đã từng quen biết ông cũng đều sẽ cảm thấy, Chủ tịch Tập đoàn Kim An là một nhân vật rất dữ tợn. Nhưng người được mọi người cho là "nhân vật rất dữ tợn", lúc này đây lại bị một cô gái nhỏ dễ dàng thu phục.

Tô Mộc đẩy An Bỉnh Du đến phía sau bệnh viên, nơi đó có một bãi cỏ xanh biếc, khi thời tiết tốt, sẽ có rất nhiều người đi ra tản bộ. Lúc đi đến đại sảnh khám bệnh, TV đang chiếu bản tin về Tài chính và Kinh tế.

——

Mấy ngày gần đây, Tập đoàn Kim An liên tục có động thái. Vài ngày trước, cổ phần của tập đoàn Kim An đã đưa ra thông báo, những cổ đông có cổ phần cùng cấp và người trực tiếp kiểm soát tập đoàn Kim An là ông An Bỉnh Du, ông Cố Trừng Huy, ông Ngô Thụy và bà Hứa Mạt đã ký kết "Hiệp nghị nhất trí hành động", trở thành các bên của Hiệp nghị này. Sau khi ký kết, tổng số cổ phần của các bên có quyền biểu quyết chiếm 53.52% tổng số cổ phần của công ty.

Một màn ân oán, đấu đá nội bộ trong gia tộc giàu có lại kết thúc một cách yên bình như vậy, đến một chút sóng gió cũng không có. Trên màn hình TV chiếu đến hình ảnh buổi họp báo của Tập đoàn Kim An, Hứa Mạt một thân tây trang cao cấp đang đối diện với ống kính, lộ ra một nụ cười chuyện nghiệp, bên cạnh là một người đàn ông cao lớn, nho nhã. Hai người cùng ký tên vào bản ghi chú của buổi họp báo, điều này tượng trưng cho việc tin tức đầu đề trên các mặt báo giải trí và tài chính gần một năm nay cuối cùng cũng nên lắng xuống rồi.

Tô Mộc nhỏ giọng lầm bầm hai tiếng, đẩy An Bỉnh Du thản nhiên đi qua.

Cô nhớ tới mấy ngày trước, lúc An Bỉnh Du mới vừa ngủ, cô nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, lại nhìn thấy Hứa Mạt trong hành lang yên tĩnh.

Lúc đó, người này cũng mặc một bộ tây trang tinh xảo và đi giày cao gót, mái tóc chỉ dài đến vai, phần đuôi tóc uốn cong ra ngoài nửa vòng rũ xuống trên đầu vai. Thấy Tô Mộc đi ra, người đang tựa trên tường hơi thẳng lại, chầm chậm đi tới, đứng vững ở trước mặt Tô Mộc. Sau đó, dùng giọng điệu cực kỳ giễu cợt nói: "Cô chính là Tô Mộc?"

Cái tư thế này, làm sao lại cảm thấy giống như là muốn đến cãi nhau vậy.

Tô Mộc gật đầu: "Là tôi."

Lúc trước, Cố Trừng Huy đã từng nói với cô, Hứa Mạt, là bạn chứ không phải kẻ thù. Nếu không, với tính tình của Tô Mộc, lúc này đâu thể nào còn ngoan ngoãn đứng đây nói chuyện với cô ta chứ.

Sau đó, Tô Mộc liền thấy người phụ nữ trước mặt hai mắt đỏ lên, đè ép âm thanh chất vấn cô: "Có phải là bởi vì cô nên Cố Trừng Huy mới không thèm để ý đến tôi có đúng hay không?"

Tô Mộc: "..."

"Chúng tôi cùng nhau lớn lên từ nhỏ, cũng là bởi vì cô nên anh ấy mới không thích tôi, người trong nhà anh ấy sẽ không chấp nhận cho hai người ở bên nhau đâu." Người phụ nữ vừa khóc vừa "tố cáo" việc ác của Tô Mộc. Y tá nhỏ đi qua tự động suy diễn thành một vở kịch bạn gái chính thức đến bắt gian kẻ cướp người yêu của mình.

"Chỉ sợ, anh ấy thích cô, người trong nhà mới không đồng ý đấy." Tô Mộc nhàn nhạt đáp lại, cô đã kiềm chế rất tốt bản thân mình, nhẫn nhịn nghe hết câu chuyện mà cô ta bịa ra. Nhưng cô thực sự không thể nghe nỗi nữa rồi.

Hứa Mạt sửng sốt. Ngay lập tức nhìn thấy khóe môi của cô gái trước mặt kéo lên một độ cong đẹp mắt: "Cô nói xem có đúng không, dì nhỏ?"

Hả? Bị vạch trần rồi.

Hứa Mạt nhanh chóng thu nước mắt lại, khoanh tay trước ngực, sau đó liền xem như đang xem gấu trúc mà đem trên dưới trái phải của Tô Mộc đánh giá một lượt: "Ha ha, cô chính là người mà Cố Trừng Huy vẫn luôn giấu giếm đó sao? Tôi là dì nhỏ của nó, ngay cả việc này mà cậu ta cũng nói cho cô à? Quả nhiên là người trên đầu quả tim nha. Bây giờ cô gọi tôi một tiếng dì nhỏ, có phải cậu ta cũng sẽ học theo cô mà gọi dì nhỏ không. Cậu ta từ nhỏ còn không chịu gọi tôi một tiếng dì nhỏ đâu."

Tô Mộc phát hiện, người nữ cường nhân khoác cái áo tinh xảo này, không chỉ thích diễn kịch mà còn nói hơi nhiều.

"Hứa tổng đến đây là có chuyện gì sao?" Tô Mộc đổi cách xưng hô gọi cô ấy là Hứa tổng, quả nhiên thoáng nhìn thấy sắc mặt người phụ nữ đối diện trong nháy mắt có chút đổ vỡ. Tất nhiên, cũng chỉ là trong nháy mắt.

"Không có chuyện gì thì không thể đến thăm cô được sao." Hứa Mạt có chút tổn thương, trong lòng nghĩ cô cháu ngoại dâu này không hề đáng yêu một chút nào hết.

Tô Mộc: "..."

"Chuyện trong công ty đều đã giải quyết xong rồi?" Cố Trừng Huy không nói với cô quá nhiều về chuyện công ty, nhưng Tô Mộc cũng ít nhiều đoán ra được vài phần. Ngày đó, cô cùng Chu Thiếu Thần gặp mặt, sau cùng người này còn ác ý ở bên tai cô nói một câu: Khó trách cậu ta lại không chịu để cô đến tìm tôi, chỉ sợ ngay cả bản thân cũng khó mà giữ được.

"Chắc cũng sắp xong rồi." Hứa Mạt không thèm để ý khoát khoát tay, "Mấy người đó mà tức giận lên bắt tay hợp tác lại với nhau thì sau này Cố Trừng Huy làm sao có thể ở Kim An mà lăn lộn được nữa, sớm muộn gì cũng sẽ bị đám người đó tranh nhau ăn đến xương cũng không còn."

"Vậy Hứa tổng..."

"Đừng có kêu Hứa tổng Hứa tổng nữa, tôi ở bên ngoài đã được nghe nhiều rồi. Nếu cô là người mà Cố Trừng Huy thích, vậy sớm muộn gì chúng ta cũng trở thành người một nhà." Hứa Mạt ra dáng mình là người lớn trong gia đình mà bưng ra một nụ cười tự cho là rất hiền hòa: "Nào, kêu một tiếng dì nhỏ cho dì nghe chút đi."

Tô Mộc: "..."

Đứng ở cửa nói chuyện với Hứa Mạt hồi lâu, Tô Mộc mới phát hiện ra lần này Hứa Mạt đến đây thật sự là không có chuyện gì cả, chỉ là muốn nghe cô gọi mình một tiếng "dì nhỏ".

Xin hỏi, đây là do quá buồn chán rồi hả. Các người không phải đều đang trong giai đoạn tranh giành quyền kiểm soát gia tộc quyết liệt sao, tại sao vị này lại có thể rảnh rỗi đến đây chơi trò chơi con nít như thế này?

Lúc này, nhìn dáng vẻ ưu tú của Hứa Mạt, phong độ mười phần xuất hiện trên TV, Tô Mộc nghĩ người phụ nữ này thực sự là quá tùy hứng, còn hơi giả tạo.

"Con không thích đứa bé Vũ Đồng kia?" An Bỉnh Du hỏi.

Vũ Đồng?

"Chính là Hứa Mạt." Ông lão bổ sung thêm.

"Ồ, đã gặp qua hai lần." Tô Mộc nghĩ, chưa nói đến việc có thích hay không, nhưng cũng không ghét. Thậm chí, có chút ghen tị, tùy tiện ghen tị.

"Nếu như không phải do năm đó ba con gặp chuyện không may, có lẽ bây giờ các con đã có thể trở thành một đôi bạn rất thân rồi." Nhắc tới Tô Thiệu Hằng, ánh mắt An Bỉnh Du khó tránh khỏi lộ ra sự đau xót.

Suy cho cùng vẫn là gừng càng già càng cay. Ngày thứ hai ông lão tỉnh táo lại, liền đoán ra được thân phận của Tô Mộc. Có thể khiến cho thằng nhóc kia yên tâm để cô ở bên cạnh chăm sóc cho mình, nhất định không đơn giản chút nào. Huống chi, khuôn mặt của cô và ba cô quá giống nhau, vừa nhìn liền xác định được cô chính là con gái của Tô Thiệu Hằng. Chỉ là, thằng nhóc thối kia chưa nói, cô gái nhỏ này cũng không nói, nên ông cũng không nói ra.

Nghĩ đến Tô Thiệu Hằng, An Bỉnh Du lại đau buồn một trận, đứa nhỏ tốt như vậy, còn có lòng dạ nào mà tức giận nữa, một thân giỏi giang, chuyện Trường Tây năm đó làm thế nào mà cứ luẩn quẩn nghĩ mãi không thông cơ chứ.

"Ông ngoại." Tô Mộc cúi đầu: "Xin lỗi vì đã không nói thật với ông."

"Haiz, chuyện này thì có gì đâu. Con bằng lòng mạo hiểm đến đây chăm sóc ông, ông nên cảm ơn con mới đúng." An Bỉnh Du yêu thương nhìn cô gái nhỏ trước mặt: "Nghe Văn Lâm nói, sau khi ba con gặp chuyện không may, con bị đưa sang Mỹ. Mấy năm nay, một mình ở nước ngoài, nhất định đã chịu không ít cực khổ rồi. Đứa nhỏ này, thực sự là ủy khuất cho con rồi."

Trong nháy mắt, hốc mắt Tô Mộc liền ươn ướt.