Chương 38

Buổi sáng, trong phòng làm việc, Tô Mộc ngoan ngoãn ngâm nga con thỏ nhỏ.

“Chị Tô Mộc, tâm trạng có vẻ rất tốt a. Có chuyện gì vui sao?” Trịnh Phàm nhìn cô cười cười.

Tô Mộc vừa gõ vừa nói: "Tôi gặp một con sói xám ngu ngốc."

“Ha ha.” Trịnh Phàm cười gượng hai tiếng: “Vậy chắc là sẽ có chuyện để nói với Lão Viên. Con gái nhỏ của anh ấy ngày nào cũng đòi kể chuyện Cô bé quàng khăn đỏ.” Trịnh Phàm vỗ vỗ Viên Kiệt bên cạnh: “Lão Viên, anh nói có đúng không? "

Hôm nay không có nhiều việc, Viên Kiệt cùng Trình Phàm đều ở trong phòng làm việc. Viên Kiệt ngồi phía trước Tô Mộc, quay người lại, cười nói: "Tiểu Tô cũng thích nghe chuyện xưa sao?"

“Đương nhiên là thích rồi.” Tô Mộc dừng lại: “Có phải cô bé mỗi tối đều bám lấy Viên lão sư đòi nghe kể chuyện xưa?

"Cũng không phải, con bé là do bị tôi chiều hư, mỗi ngày không nghe kể chuyện xưa là không ngủ được." Nhắc đến cô con gái sáu tuổi của mình, lão Viên giống như một cái máy hát vậy: "Hôm qua, tôi kể chuyện từ lúc tám giờ đến chín rưỡi, nói đến mức nước miếng của cũng khô luôn. "

"Từ tám giờ đến chín rưỡi? Hơn một giờ?" Tô Mộc hơi sững sờ.

"Đúng vậy, ngày hôm qua mẹ bé con phải làm thêm giờ, một mình tôi ở nhà nghe con bé sai sử mà mệt lả người. Sáng nay còn định xin nghỉ một ngày với Vân Chu, để cho tiểu Bành làm thay công việc một hôm."

Tô Mộc cười gật đầu, không có ý định nói thêm, tiếp tục cúi đầu đánh máy.

Lão Viên lại lên tiếng, "Đây là tài liệu của Kim An sao?"

“Đúng vậy.” Tô Mộc tiếp tục gõ bàn phím, “Hai ngày trước bị ốm nên hôm nay phải nhanh chóng làm cho xong công việc còn chưa hoàn thành.”

Lão Viên gật đầu, "Vậy cô cứ tiếp tục đi."

Chờ lão Viên quay đi, động tác của Tô Mộc cũng không dừng lại, cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm bóng lưng trước mặt. Có thể là do cô nghĩ quá nhiều, dù sao thì mọi người cũng chỉ là đồng nghiệp với nhau, ai quy định phải nói chuyện của mình chứ. Nghĩ đến đây, cô lại nhanh chóng tập trung làm việc.

——

Thời điểm chạng vạng tối, ráng chiều đỏ rực..

Tô Mộc đi ra khỏi tòa nhà, trên đường phố sầm uất liền nhìn thấy một chiếc Land Rover màu đen đậu ở ven đường, bên xe có hai bóng người một lớn một nhỏ.

Từ bên trong toà nhà đi ra một tốp ba tốp năm nữ sinh, khi đi ngang qua người đàn ông đang đứng kia đều sẽ nhịn không được mà liên tiếp quay đầu lại. Có người còn quay sang nói nhỏ với bạn mình: "Anh chàng này đẹp trai quá."

Người đàn ông vẫn không có biểu tình gì ôm cô bé nhỏ vào trong ngực, dường như đang nói điều gì đó, cô bé giãy giụa từ trên người anh xuống đất, dùng đôi chân ngắn của mình chạy đến chỗ Tô Mộc, bàn tay nhỏ bé bắt lấy tay cô, ở trong lòng bàn tay gãi gãi có chút ngứa, đây là một động tác nhỏ mà Cố Y sẽ làm mỗi khi gặp Tô Mộc.

Tô Mộc ngồi xổm xuống, ánh mắt ngang tầm với cô bé, sau đó nghe cô bé ngọt ngào nói: "Cùng nhau ăn cơm."

Cô nhóc nhỏ phấn nộn non mềm, Tô Mộc nhìn đến nỗi trái tim tan chảy. Cô đưa tay sửa ít tóc rối bên tai Cố Y sau đó nói: "Y Y muốn ăn cái gì?"

Câu hỏi như vậy có chút khó trả lời đối với Cố Y, hay nói chính xác hơn là cô bé không biết nên diễn đạt ý nghĩ của mình như thế nào. Đôi mắt cô bé mơ màng nhìn Tô Mộc, cô có chút ảo não vì sự sơ ý của chính mình, chớp chớp mắt: "Vậy Tô Mộc sẽ mang em đi ăn món ngon, được không?"

Khuôn mặt của cô bé lúc này mới hơi buông lỏng, nhìn Tô Mộc nhẹ nhàng gật đầu, "Cùng với cậu."

Ba người hai lớn một nhỏ vô cùng hài hòa ngồi trong cửa hàng đồ ăn nhanh. Trước mặt Cố Y có hai chai co-ca, khoai tây chiên, cánh gà cùng bánh mì kẹp thịt, cô bé híp mắt lại ăn một cách vô cùng vui vẻ. Cố Triều Dương luôn nghiêm khắc trong việc ăn uống nên sẽ không bao giờ đưa cô bé đến một nơi như vậy.

Tô Mộc ngồi đối diện với Cố Trừng Huy. Ngón tay trắng nõn cầm một miếng khoai tây chiên đưa đến lấy lòng anh: “Thật không muốn ăn?”

"Sao anh lại nhàm chán như vậy?"

"Lâu lâu ăn một lần thì có vấn đề gì."

"Cố Trừng Huy, em sai rồi...... Em không nên mang Y Y đi ăn mấy món này..."

"Cố..."

Khi Tô Mộc nói đến lần thứ n, Cố Trừng Huy cuối cùng cũng mở miệng vàng lời ngọc, anh nhẹ giọng nói: "Không có lần sau."

——

Nửa tháng sau, hầu như ngày nào Tô Mộc cũng vô cùng bận rộn. Lúc đầu, Cố Trừng Huy đã yêu cầu cô phụ trách đoạn phim "Mỹ nhân ngư" này trước mặt rất nhiều người, chính vì vậy nên cô phải cô gắng làm sao để mọi người hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của mình.

Khoảng thời gian này, ngày nào Tô Mộc cũng làm thêm giờ đến khuya, tốn khá nhiều thời gian và công sức cuối cùng cũng làm xong được một bản kế hoạch mà cô tương đối hài lòng. Kim An bên kia cũng đã nói: Sau khi các bộ phận khác cùng nhau họp và thảo luận, nếu như họ cảm thấy ổn thì chỉ cần đợi cấp trên trở về phê duyệt nữa là xong.

Đúng vậy, Cố Trừng Huy đang đi công tác, Tô Mộc cũng không biết anh đi khi nào. Cô chỉ nghe Ada ở quầy lễ tân nói rằng Cố tổng lần này phá lệ đưa Molly đi cùng.

Tô Mộc hỏi cô ấy: “Vậy còn trợ lý Hạ thì sao?”

Ada nói rằng anh ta đã bị Cố tổng ném đến châu Phi vài ngày trước. Nghe nói phía bên kia có một hạng mục mới, vì vậy để trợ lý Hạ đi trước khảo sát một chút.

Tô Mộc có chút chột dạ, cảm thấy rất có lỗi với Hạ Chinh.

Bên cạnh đó khoảng thời gian này nếu như có điều gì khiến Tô Mộc lo lắng thì đó chính là việc cô đã bỏ lịch trình dày đặc để gặp Chu Thiếu Thần một lần, và đúng như dự đoán của cô, cuộc gặp này kết thúc không mấy vui vẻ.

Có rất nhiều tin đồn về người đàn ông tên Chu Thiếu Thần này. Nghe nói anh ta sinh ra trong một gia đình giàu có nhưng sau đó có biến cố xảy ra nên anh tabuộc phải đưa em trai của mình sang nước ngoài. Nhìn từ góc độ này, Tô Mộc cảm thấy hoàn cảnh của Chu Thiếu Thần khá giống với hoàn cảnh của cô, trong lòng có chút cảm khái không thể giải thích được.

Mà chút cảm khái này sau khi nhìn thấy Chu Thiếu Thần thì liền nhanh chóng biến mất.

Đó là vào một buổi chiều trời khá nhiều mây, Tô Mộc và Chu Thiếu Thần hẹn gặp nhau trong một quán trà. Quán trà được trang trí theo phong cách cổ xưa, nữ phục vụ mặc một chiếc sườn xám thanh nhã, dẫn cô đi qua một hành lang quanh co. Phía trước chỗ đình vang lên tiếng đàn réo rắt, tình ý triền miên, như khóc như sầu. Bước vào tiểu viện, vòng qua một đoạn thác nước nhỏ, Tô Mộc liếc mắt một cái liền nhìn thấy một người đang ngồi.

Trên mạng định nghĩa “Chu Thiếu Thần” như thế nào? Sát phạt quyết đoán, thủ đoạn kiên quyết và tàn nhẫn. Tô Mộc cảm thấy tám chữ này đơn giản là một cái tóm tắt tốt. Người đàn ông mặc tây trang, giày da đang ngồi trên ghế, từ đầu đến cuối đều trưng ra một khuôn mặt người sống chớ gần, vô cùng lạnh lùng.

Nhìn thấy Tô Mộc đi vào, anh ta cũng lạnh lùng nói: "Cô Tô, cô đến muộn ba phút."

“Tôi rất xin lỗi, Chu tiên sinh.” Tô Mộc thành thật xin lỗi.

Sau đó, Chu Thiếu Thần thậm chí còn không lịch sự nói với cô rằng chúng ta có thể ngồi xuống và nói chuyện từ từ, anh ta nói thẳng: "Vấn đề của cha cô, Cố Triều Dương đã đề cập với tôi, nếu cô muốn mượn tay tôi để điều tra chuyện cổ phần của Trường Tây năm đó. Nếu là vậy thì tôi chỉ có thể xin lỗi, tôi không thể làm bất cứ chuyện gì cũng như không thể nói với cô bất cứ điều gì. "

Những lời mà Tô Mộc chuẩn bị nói cứ như vậy bị mắc kẹt trong cổ họng.

Nhìn vẻ mặt cứng đờ của người phụ nữ trước mặt, Chu Thiếu Thần nói thêm: "Nếu không còn việc gì, tôi về trước."

“Chu tiên sinh!” Tô Mộc vẫn gọi anh ta.

Chu Thiếu Thần dừng lại, quay đầu nhìn Tô Mộc vẫn đang đứng yên, Cô cố gắng tự mở lời: “Tôi nghe nói anh trai anh năm đó cũng ở Trường Tây. Nhưng chỉ vài ngày trước khi nơi đó xảy ra chuyện, anh của anh đã gặp phải tai nạn xe hơi."

Đây là lý do chính mà Tô Mộc muốn tìm tới Chu Thiếu Thần.

Cô không ngốc, làm sao cô có thể chỉ vì muốn tìm một giám đốc đầu tư mà lại phải tới gặp ông chủ lớn của người ta trước? Đây không phải là tự làm khó bản thân sao? Lý do thực sự khiến Tô Mộc muốn gặp Chu Thiếu Thần là vì anh trai của anh ta có lẽ cũng là nạn nhân của chuyện năm đó.

Quả nhiên, vẻ mặt của người đàn ông hơi buông lỏng, giọng nói lộ ra một chút nguy hiểm: "Cô Tô muốn làm một thỏa thuận với tôi?"

“Trong tay Chu tiên sinh có gì cùng tôi trao đổi?” Tô Mộc gần như vô thức tiếp lời của anh, gằn từng chữ: “Không phải là thỏa thuận, mà là liên minh. Rốt cuộc, tôi và Chu tiên sinh đây đều có một kẻ thù chung. "

Chu Thiếu Thần có chút nghiền ngẫm nhìn người phụ nữ trước mặt, dáng người mảnh mai, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, không kiêu ngạo cũng không nịnh bợ, cả người đều tràn ngập khí thế dũng cảm không phải ai cũng có được. Chu Thiếu Thần phải thừa nhận rằng mắt nhìn người của Cố Trừng Huy quả thật không tồi.

“Tô tiểu thư thật sự là đang nói đùa.” Chu Thiếu Thần bước đến trước mặt Tô Mộc, “Chuyện mà cô muốn làm, dù cho có sự giúp đỡ của Cố gia hay là An gia cũng đều sẽ dễ dàng hơn nhiều.”

Tô Mộc mỉm cười, khuôn mặt vốn lạnh nhạt trở nên sống động hơn rất nhiều: "Nếu là như vậy, chẳng phải sẽ phá hỏng hết mọi tính toán trong mấy năm nay của Chu tiên sinh sao?"

Cô mỉm cười nhưng Chu Thiếu Thần lại khẽ cau mày. Không đợi người đàn ông nói gì, giọng nữ ngọt ngào lại một lần nữa vang lên giữa khu vườn trống trải này: "Tôi cho rằng, tư tay bóp chết kẻ địch của mình mới là việc sảng khoái nhất."

Nói xong, Tô Mộc đứng bên cạnh Chu Thiếu Thần vài giây. Không biết Chu Thiếu Thần nói cái gì, sắc mặt Tô Mộc tối sầm lại, sau đó cả người cô ngập tràn một cảm giác muốn đánh người, cô dậm chân bước nhanh ra bên ngoài.

Đổi lấy một cái cười khẽ từ người đàn ông phía sau.

Thời điểm ra khỏi khu vườn, Tô Mộc cảm thấy sức lực toàn thân dường như đều đã dùng hết. Nói chuyện với một người như Chu Thiếu Thần thật sự là quá tổn hại tế bào não, cô không dám thả lỏng một chút nào, đầu óc đều phải vận dụng linh hoạt để suy đoán tâm tư của người đàn ông này.

Tô Mộc đột nhiên nhớ đến Cố Trừng Huy.

——

Buổi tối, Đồng Hiểu đến nhà Tô Mộc ăn trực cơm. Cửa vừa mở ra đã nhìn thấy người trước mặt bộ dạng uể oải ỉu xìu.

Đồng Hiểu nhìn từ trên xuống dưới, tỉ mỉ đánh giá bộ đồ Hello kitty trên người Tô Mộc: "Tô đại mỹ nhân, cậu là có chuyện gì vậy? Không phải lại là bệnh tương tư chứ?"

Tô Mộc Mộc liếc cô nàng một cái, yếu ớt ngã ở trên sô pha: "Mình đã tiêu hao hết sức lực hồng hoang."

“Tình hình chiến đấu ác liệt như vậy sao?” Đồng Hiểu nhướng mày: “Cố Trừng Huy chẳng nhẽ lại là một tên yêu quái chuyên “thải âm bổ dương"?"

“Cậu không thấy ghê tởm sao!” Tô Mộc vươn ngón tay trắng nõn ra chọc vào trán Đồng Hiểu: “Cậu có thể đừng để những thứ rác rưởi như này trong đầu cả ngày được không.” Sau đó cô ngáp một cái: “Chị đây hôm nay rất mệt, cưng tự mình gọi cơm hộp ha, ngoan ~"

"Mình đã ngồi tàu điện ngầm suốt một giờ từ thành tây đến tận thành đông, vậy mà cậu lại cho mình ăn cơm hộp sao?!" Đồng Hiểu một bên trách móc Tô Mộc vô nhân tính, một bên đành cầm di dộng mở APP đặt đồ ăn: “Muốn ăn gì?"

"Gì cũng được"

"Vậy Bibimbap?"

(Bibimbap: Bibimbap hay Pibimpap (비빔밥, phát âm tiếng Triều Tiên: [pibimp͈ap̚]) là một món ăn Triều Tiên. Về từ nguyên, bibim có nghĩa là "hỗn hợp nhiều thành phần", còn bap có nghĩa là "cơm", vì vậy bibimbap có nghĩa là "cơm trộn". Thành phần chính của món ăn này là cơm, xếp bên trên là namul (rau xào, tuỳ loại theo mùa) và tương ớt Koch"uchang hoặc bông cải. Các thành phần bổ sung phổ biến là trứng sống hoặc trứng rán lòng đào và thịt thái mỏng hoặc xay (thường là thịt bò). Các thành phần được trộn kĩ lưỡng trước khi ăn. Nó có thể được dùng lạnh hay nóng. Tại Hàn Quốc, Jeonju, Jinju, và Tongyeong đặc biệt nổi tiếng với nhiều loại bibimbap.[1] Năm 2011, nó được xếp vị trí thứ 40 trong danh sách 50 món ăn ngon nhất thế giới của CNN Travel do độc giả bình chọn. Theo Wikipedia)

"Được nha."

“Hả?” Đồng Hiểu dừng lại, “Mộc Mộc, nhìn xem.”

Đồng Hiểu đưa điện thoại cho Tô Mộc: "Người phụ nữ này có phải trông rất quen không?"

Tô Mộc cầm lấy chiếc điện thoại # Thực hư niềm vui mới của Trình Cẩm # kèm theo một bức ảnh có phần mơ hồ, trong ảnh chụp là một bên mặt vô cùng rõ nét của "nam thần quốc dân" Trình Cẩm, nhưng trong lòng anh ta lại có một người phụ nữ. Nhìn từ góc độ này, thật khó để nói. Một cái bóng lưng thì có thể thấy được gì chứ?

Tô Mộc phóng to phóng to bức tranh, liếc mắt nhìn túi xách mới nhất của Fendi phiên bản mới nhất trên tay người phụ nữ: "Đây là người đang bao nuôi Trình Cẩm sao?"

Đồng Hiểu trợn mắt ngoác mồm: "Không được vũ nhục lão công của mình!"

"Cắt ~" Tô Mộc khẽ khịt mũi, "Tháng trước lão công của cậu hình như không phải là người này."

“Này, này, Mộc Mộc.” Đồng Hiểu giật giật góc áo cô: “Cậu có thấy người phụ nữ này—” Đồng Hiểu chỉ vào bóng lưng mờ ảo trong bức ảnh: “Rất giống chị Triều Dương không?

Cố Triều Dương? Tô Mộc nhanh chóng nhận lấy điện thoại và xem xét nó một cách cẩn thận. Đừng nói nữa, thực sự là có chút giống đấy…

——

Đảo mắt một cái đã là cuối thu.

Kế hoạch mà Tô Mộc gửi đến Kim An đã được thông qua, một tuần nữa studio TIME và nhân viên phụ trách của Kim An sẽ cùng nhau đến đảo Trường Mai để quay chụp. Tất cả đều được tiến hành như dự kiến.

Tuy nhiên, không ai biết được bên trong vẻ bề ngoài yên tĩnh đó lại là một cơn sóng giữ mãnh liệt

Vào sáng thứ hai như bình thường, thời điểm Tô Mộc vừa tỉnh dậy đã nhận được điện thoại của Tưởng Vân Chu gọi đến: "Tô Mộc, mau lên mạng đọc WeChat!"

Đã có hơn 99 tin nhắn trong nhóm WeChat của phòng làm việc.

Trịnh Phàm: Chết tiệt, đây không phải là kế hoạch của chúng ta sao!

Bành tổng quản: Làm sao lại như vậy được?

Sở Nhiên: Có người đã đánh cắp ý tưởng của chúng ta.

Quản lý Bành: Vậy phải làm gì bây giờ?

……

Sau đó, Tô Mộc xem qua một đoạn phim tài liệu ngắn về đại dương. Bãi biển yên tĩnh, mặt nước lăn tăn, sinh vật biển đầy màu sắc, còn có nàng tiên cá nhỏ xinh vô cùng...

Tô Mộc biết rằng kế hoạch của cô đã bị đánh cắp. Đã có công ty đi trước một bước làm một bộ phim quảng cáo du lịch biển về nàng tiên cá trước, ý tưởng quay chụp và nội dung giống hệt với kế hoạch mà Tô Mộc đã gửi cho Kim An.

Bộ phim ngắn về đại dương này đã tạo nên một cơn sốt chưa từng có trên Internet.

-----Tôi rất thích ý tưởng này

-----Cũng quá TM xinh đẹp đi!

-----Tuần sau tôi sẽ đưa em gái mình đến đây.

-----Nàng tiên cá đáng thương của tôi.

...

Tô Mộc nhanh chóng lật xem phần video trước đó, địa điểm quay phim ngắn là ở bờ biển phía Đông Nam, một vành đai tham quan biển mới được xây dựng, là dự án du lịch biển mà Tập đoàn Mông Phong vô cùng chú trọng trong hai năm qua .

Đầu ngón tay Tô Mộc rơi xuống dòng chữ Tập đoàn Mông Phong. Nói trắng ra, đây là một vụ đạo ý tưởng thương mại, mà Tô Mộc với tư cách là người chịu trách nhiệm chính trong dự án này tuyệt đối không thể thoát khỏi trách nhiệm.