Chương 35

Một đêm không mộng mị.

Sáng sớm hôm sau, lúc Tô Mộc tỉnh dậy, Cố Trừng Huy đã đi rồi. Trên tủ lạnh có dán một tờ giấy ghi chú, trên cái đầu to của Hello Kitty, là nét chữ mạnh mẽ của người đàn ông: 8 giờ bữa sáng sẽ được đưa đến, hôm nay ở nhà nghỉ ngơi đi.

Lời ít mà ý nhiều, mang theo cả mệnh lệnh của Cố Trừng Huy. Tô Mộc kéo tờ giấy ghi chú trên tủ lạnh xuống, trên mặt có ý cười dịu dàng, trong lòng tràn đầy ngọt ngào.

"Ding dong ——" chuông cửa vang lên.

Tô Mộc đi ra mở cửa, một chàng trai mặt bộ đồ màu vàng của nhân viên giao hàng đang đứng, anh ta giơ hai cái túi giấy trắng trong tay lên, trên mặt túi in ba chữ "Ngự Đỉnh Hiên" theo thể chữ triện, "Tô tiểu thư, đồ ăn cô đặt."

Tô Mộc tinh mắt thấy được một cái hộp màu đỏ đỏ ở trên cùng, đó là món ruột của Ngự Đỉnh Hiên, là tình yêu trong tim cô —— sườn heo hấp tiêu. Chỉ riêng món ăn này Ngự Đỉnh Hiên có một quy định, không giao đến tận nhà.

"Nhà hàng của các anh thay đổi quy định rồi hả?" Tô Mộc đưa tay ra nhận lấy túi giấy.

Anh chàng giao hàng mỉm cười lộ ra tám cái răng nói: "Là Cố tiên sinh đặc biệt dặn dò."

Tô Mộc nhướn mày, nhìn về phía chàng trai nói cảm ơn.

Cô từ trong túi lấy ra sáu hộp đồ ăn, một bên là sườn heo hấp tiêu, tim bắp cải luộc và một hộp cơm trắng, bên kia là hai món ăn kèm, một hộp vịt áp trà, cháo thịt. Cố Trừng Huy thật sự đang nuôi heo sao? Tô Mộc suy nghĩ, đang chuẩn bị gắp một miếng sườn heo từ trong hộp ra, điện thoại di động cũng vừa đúng lúc truyền đến thông báo tin nhắn.

Cố Trừng Huy: "Giữ lại món sườn để buổi trưa ăn."

Tô Mộc sững sờ, ngẩng đầu quan sát bốn phía trong nhà, người đàn ông này không phải là gắn camera trong nhà mình chứ... Cô lộp bộp gõ mấy hàng chữ, sau đó bấm gửi đi.

Tô Mộc: "Vậy sao anh không để đến trưa rồi đặt? Lúc này đưa tới lại không cho anh, anh có ý gì thế? Buổi trưa muốn ăn, còn phải hâm nóng lại, cũng không ngon nữa, sườn ngâm trong nước tiêu băm, vừa cay vừa mặn." Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng Tô Mộc vẫn ngoan ngoãn thả miếng sườn vừa gắp lên vào hộp.

Cố Trừng Huy đang họp, anh nhíu mày nhìn tin nhắn vừa được gửi đến, cô gái này cũng thật khó hầu hạ. Giám đốc kinh doanh đang báo cáo thành tích đầu tư quý ba, thấy ông chủ cau mày lại, trong lòng lộp bộp một tiếng. Gần đây giá cả thị trường không tốt lắm, đoàn đội của cậu ta đã cố gắng hết sức để giảm giá trị tổn thất xuống đến mức thấp nhất, không biết hôm nay sau khi báo cáo xong bản thân có phải cuốn gói đi hay không.

Mà bên này, người khởi xướng đó không hề hay biết gì cả đã yên bình càn quét sạch sẽ bữa sáng, đang chán nản lướt internet. Một số điện thoại lạ gọi đến, Tô Mộc nhận điện thoại, vậy mà lại là Cố Triều Dương.

"Tiểu Mộc, chị là Triều Dương đây, em có rảnh không? Chúng ta gặp nhau ở quán cà phê được không."

——

Tô Mộc đến quán cà phê hai người đã hẹn, Cố Triều Dương đã chờ sẵn ở đó. Một thân lão luyện, chuyên nghiệp Tô Mộc vẫn nhớ kỹ, lần đầu tiên cô gặp Cố Triều Dương, khi đó cô ấy còn là sinh viên năm tư của trường Đại học Luật, với mái tóc dài buộc đuôi ngựa, tràn đầy sức sống của tuổi trẻ. Mà hôm nay Cố Triều Dương, đã trở thành một vị luật sư nổi tiếng.

"Chị Triều Dương!" Tô Mộc đến gần, lễ phép chào hỏi Cố Triều Dương.

"Ngồi đi, không cần khách khí." Cố Triều Dương hướng người phụ vụ ngoắc ngoắc tay, "Bánh ngọt của nơi này rất ngon, em có thể thử xem."

Cố Triều Dương là một người thích đi thẳng vào vấn đề, không có một chút khách sáo dư thừa, cô ấy lấy một tấm danh thϊếp từ trong túi ra đưa cho Tô Mộc.

Trên tấm danh thϊếp màu bạc không ghi bất cứ chức vị hay giới thiệu dư thừa nào, chỉ có ba chữ được viết tay bằng bút máy: Chu Thiếu Thần. Bút tích mạnh mẽ, nét chữ cứng cáp.

"Chị nghe Cố Trừng Huy nói, em vẫn luôn nghe ngóng thông tin của Chu Thiếu Thần, tuy rằng chị không rõ nguyên nhân vì sao." Cố Triều Dương dừng một chút: "Ở Vân Thành, em không phải chỉ có một mình."

Lời này không hiểu sao khiến Tô Mộc cảm thấy chua sót, cô gật đầu, cất danh thϊếp đi: "Cảm ơn chị Triều Dương."

"Cảm ơn cái gì chứ." Cố Triều Dương nhẹ "a" một tiếng: "Hai người các em ấy à, đều là đứa ngốc."

Tô Mộc cứng ngắc ngồi tại chỗ, dường như đã thu hết can đảm, mới chậm rãi mở miệng: "Chị Triều Dương, chị có thể nói cho em biết, năm đó tại sao Cố Trừng Huy lại xuất ngũ không?"

Chuyện này Đồng Hiểu không biết, Tô Mộc cũng không dám hỏi Cố Trừng Huy. Thế nhưng, mơ ước nhiều năm như vậy, làm sao có thể nói bỏ là bỏ được.

Tiệm cà phê chìm đắm trong giai điệu nhẹ nhàng của âm nhạc, là một bài hát tiếng Anh cũ có chút bi thương. Một lúc lâu sau, Cố Triều Dương mới nhấp một ngụm hồng trà trong ly, nhàn nhạt nói: "Là do ngoài ý muốn."

Quá khứ, luôn có một số chuyện không thể chạm vào. Nhưng nếu cứ để nghẹn ở cổ họng thì mùi vị cũng chẳng dễ chịu gì. Vì vậy, tại một quán cà phê vắng người, Tô Mộc đã biết những chuyện mà cô chưa từng tham dự trong quá khứ, cũng như cô nghĩ, vết thương chồng chất, không dám nghĩ lại.

Cố gia là một gia tộc danh y, mấy đời đều học y cứu người, danh y lớp lớp xuất hiện. Cố lão gia lúc còn trẻ từng ra nước ngoài học y, lúc du học trở về, cũng là một thanh niên ôm tấm lòng nhân ái, kế thừa bậc cha chú. Mà ngay lúc đó Trung Hoa đang lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng, một chàng trai hai mươi mấy tuổi không chút do dự bỏ dao phẫu thuật xuống, cầm súng lên bảo vệ nước nhà.

Sau khi giải phóng, Cố lão gia giải ngũ về quê, một lần nữa dấn thân vào sự nghiệp y học, nhưng trong lòng thủy chung có một phần "Quân nhân tình kết." Loại tình cảm này tiếp tục diễn ra trên người Cố Đức Chương, kéo dài đến trên người Cố Trừng Huy. Cũng may từ khi Cố Trừng Huy còn nhỏ đã mơ ước được làm hải quân, ngược lại cũng hợp tâm ý của Cố lão gia. Bước từng bước theo dấu chân đã định sẵn cho đến khi Tô Mộc rời đi.

Khi đó, Cố Trừng Huy còn đang tập huấn trên biển, chờ đến khi trở lại Vân Thành tìm Tô Mộc thì người đã không thấy đâu, thậm chí ngay cả một câu nói hay một lời nhắn cũng không để lại cho anh.

Sau đó, Lục Dịch Thành mới nói cho anh biết: Tô gia đã xảy ra chuyện. Phương Thanh bị bắt vô tù, còn Tô Thiệu Hằng thì nhảy lầu tự sát.

Cố Trừng Huy gần như không dám tưởng tượng dáng vẻ của Tô Mộc khi biết những chuyện này. Anh về đội ngũ xin nghỉ phép, ngày đêm đi khắp nơi tìm kiếm cô như người điên. Anh cơ hồ đem những nơi mà Tô Mộc có khả năng xuất hiện ở Vân Thành đều lật lên tìm kiếm một lượt, vẫn chưa chịu bỏ cuộc, anh lại đến thành phố S tiếp tục tìm kiếm. Nhưng hoàn toàn không có thu hoạch gì, cô gái nhỏ của anh giống như đã bốc hơi khỏi thế gian vậy. Cố Trừng Huy thậm chí cũng đã dự định đến trường hợp xấu nhất.

Cuối cùng vẫn là An Văn Lâm nói cho anh biết: "Cô gái kia bị đưa đến nước Mỹ rồi."

Cố Trừng Huy rõ ràng sự mâu thuẫn trong lời nói, Tô Mộc là bị đưa đến nước Mỹ, khả năng chính cô cũng không muốn đi. Có lẽ, khi đó Tô Mộc căn bản cũng không biết nên làm cái gì, chỉ có thể dựa theo sắp xếp từ trước của Tô Thiệu Hằng rời đi trước.

Cố Trừng Huy biết Tô Mộc cùng Tô Thiệu Hằng có tình cảm rất sâu, ba đột nhiên nhảy lầu tự sát, mà mẹ lại bị bắt vào tù, cô phải làm sao đây? Chỉ cần nhắm mắt lại trong đầu Cố Trừng Huy lại hiện lên hình ảnh Tô Mộc ngồi trong góc phòng, len lén ôm đầu gối khóc, như một động vật nhỏ bị vứt bỏ. Cô gái nhỏ của anh, hôm nay đang ở một đất nước xa xôi bên kia đại dương, chỉ có một mình, không ai bên cạnh. Mà anh bây giờ được xem như là người thân nhất của cô, lại không thể làm gì được.

Anh hiện đang là quân nhân, không thể tự ý ra nước ngoài.

Cố Trừng Huy đã trình đơn của mình lên cấp trên ngay trong đêm, không lâu sau đã có kết quả, đơn vị đã từ chối yêu cầu của anh. Anh vẫn không từ bỏ, một tờ lại một tờ đơn nữa đi, cuối cùng lại như đá chìm đáy biển. Cho đến khi chỉ đạo viên của anh tìm anh để nói chuyện, trong lúc vô tình có nhắc đến ba anh, Cố Trừng Huy mới mơ hồ suy đoán, là Cố Quốc Chương ở giữa gây rối không cho anh rời đi.

Ngày đó có một trận tuyết nhỏ rơi xuống, Cố Trừng Huy đứng ở cửa Cố gia, âm thanh lạnh lẽo chất vấn Cố Quốc Chương: "Có phải là ba làm hay không?"

Cố Quốc Chương nhíu mày, đen mặt lại: "Con không được quên, con là một người lính!"

"Có phải là ba làm hay không?" Cố Trừng Huy hỏi lại một lần, "Ba có biết hay không, em ấy một mình ở nước Mỹ, bên cạnh ngay cả một người bạn cũng không có, ba em ấy đã chết, mẹ thì ngồi tù, ba muốn em ấy phải làm thế nào!"

"Chát!" Cố Quốc Chương cứ như vậy tát anh một cái, "Tao mặc kệ cô ta như thế nào! Còn mày, đã không xứng làm một người lính!"

Anh đã từng là đứa con khiến cho ông tự hào không gì sánh được, nhưng hiện tại lại bởi vì một đứa con gái, mà đã quá hạn nghỉ phép cũng không về lại đội, tự ý rời khỏi đơn vị, một lần rồi lại ba lần vi phạm kỷ luật, quên lời hứa của một người lính, vứt bỏ chức trách quân nhân. Cố Quốc Chương rất thất vọng, trái tim cũng lạnh lẽo.

Câu nói kia của Cố Quốc Chương như một lời nguyền, trên đường quay về đơn vị Cố Trừng Huy xảy ra tai nạn xe, dây thần kinh ở tay bị tổn thương không thể mang vác vật nặng được nữa, anh làm tập luyện hồi phục chức năng một thời gian dài, lại phát hiện vẫn không cầm súng lên nổi, cuối cùng lựa chọn xuất ngũ.

Chuyện cũ trong quá khứ đều là vết thương chồng chất, không dám nghĩ lại.

"Chuyện sau đó, chắc em đã biết rồi. Trừng Huy đi đến nhà ông ngoại ở, sau đó cũng không quay về nhà họ Cố nữa." Khi Cố Triều Dương nói xong những lời này đã hít một hơi thật sâu. Những chuyện này, cho dù ai cũng không muốn đυ.ng chạm đến.

——

Màn đêm chậm rãi buông xuống.

Trong quán cà phê không có ai, một mình Tô Mộc vẫn cứng ngắc ngồi ở chỗ đó, từng lời nói của Cố Triều Dương cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô, Tô Mộc cảm giác như thể có một cây dao trong tim mình đang từng nhát từng nhát cứa xuống. Từ trưa đến tối, chỉ có một mình cô ngồi đó, người phục vụ đi đến hỏi xem cô có cần giúp đỡ gì không, lại nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của cô chỉ âm thầm đổi cho cô một ly nước chanh, sau cũng không làm phiền nữa.

Thẳng cho đến khi Cố Trừng Huy gọi điện đến. Trong điện thoại, truyền đến giọng nói trầm thấp của người đàn ông: "Đang ở đâu?"

Hôm nay Cố Trừng Huy cố gắng kết thúc công việc thật sớm, vốn dĩ muốn về nhà chăm sóc cho tâm tình của cô, nhưng đập đến muốn nát cửa cũng không có ai ra mở.

Nghe âm thanh được truyền đến trong điện thoại, Tô Mộc dường như mới lấy lại tinh thần, báo một cái địa chỉ.

"Em ở đó đợi, tôi đến đón em."

Một khắc ngắt điện thoại kia, Tô Mộc dường như không thể khống chế được nữa cứ vậy để nước mắt từng giọt rơi xuống.

——

Cố Trừng Huy lái xe đến quán cà phê, liền thấy Tô Mộc mặc một cái quần dài màu khói đứng dưới đèn đường, viền mắt hơi hồng.

"Làm sao vậy?" Anh nhíu mày, vội vã từ trên xe bước xuống đi tới.

"Nghĩ tới chuyện của ba." Tô Mộc cúi đầu.

Cố Trừng Huy nhìn dáng vẻ này của cô, cũng không có suy nghĩ nhiều, đoán chừng hơn phân nửa là Cố Triều Dương đến tìm cô, lại nhắc tới ký ức không mấy đẹp đẽ này. Tô Mộc vùi đầu vào ngực Cố Trừng Huy, cái đầu nhỏ cọ cọ lên, cực kỳ giống một con vật nhỏ nào đó. Giọng nói nũng nịu từ ngực anh truyền đến: "Cố Trừng Huy, em còn chưa có ăn cơm."

"Muốn ăn cái gì?"

"Sườn heo hấp tiêu."

"Được."

——

8 giờ tối, Ngự Đỉnh Hiên đã đông khách.

Thấy xe của Cố Trừng Huy đang tới gần, lễ tân vội vã nói vào bộ đàm: "Quản lí, Cổ tổng của Tập đoàn Kim An đến."

Năm phút đồng hồ sau, quản lí xinh đẹp bước từng bước đầy mê hoặc đưa Tô Mộc và Cố Trừng Huy tới lầu ba. Tầng này là tầng mà ông chủ Ngự Đỉnh Hiên chuyên dùng để đón tiếp bạn bè, bình thường không mở cửa kinh doanh.

"Cố tổng, hôm nay muốn ăn món gì?" Ở Ngự Đỉnh Hiên, khách trên lầu ba còn có một đặc quyền là có thể gọi món ăn theo khẩu vị của mình, không cần dựa vào thực đơn.

"Trước tiên chuẩn bị hai phần sườn heo hấp tiêu. Còn những thứ khác..." Cố Trừng Huy đưa thực đơn cho Tô Mộc: "Nhìn xem còn muốn ăn món gì?"

Tô Mộc nhìn xung quanh tầng ba, cười khanh khách hỏi anh: "Cái này có phải là đặc quyền của nhà tư bản không?"

Cố Trừng Huy bật cười, cái gì mà đặc quyền của nhà tư bản chứ, chỉ là anh với ông chủ nhà hàng có quen biết thôi. Nhưng anh tự nhiên lại muốn trêu chọc cô một chút: "Nếu tôi nói là đúng, vậy Tô tiểu thư có muốn suy tính việc gia nhập vào đây một chút hay không?"

"Em chỉ là một công dân nhỏ trong thành phố, làm sao có khả năng này được." Tô Mộc quét mắt qua vàn bàn ăn có người ngồi, chỉ cần nhìn một cái là biết giàu có hay đắt tiền rồi. cô thu tầm mắt lại nhìn thực đơn: "Tôi muốn một phần cá quyết hấp, một phần tôm nõn xào bông."

Tô Mộc biết dạ dày của Cố Trừng Huy không tốt, nên cố ý chọn món ăn thanh đạm.

"Mọi con đường đều có thể thông đến La Mã, em có thể thử đổi phương thức một chút." Cố Trừng Huy từng bước dụ dỗ cô.

Tô Mộc cười lắc đầu, "Tôi rất lười, không thể kinh doanh phát triển sự nghiệp được đâu." Ngón tay thon dài của cô chỉ lên thực đơn: "Lại thêm một phần bồ câu nướng than vàng."

"Em có thể cân nhắc tìm một người chồng có tiền."

Tô Mộc rốt cuộc cũng phản ứng kịp, anh là đang ở chỗ này chờ đợi bản thân mình đi, cô đây theo đuổi anh lâu như vậy, anh mới phản ứng người ta bao nhiêu chứ? Muốn trêu cô sao?

Ánh sáng vàng ấm áp trong ngọn đèn phát ra, cô gái đẹp như tranh vẽ, dịu dàng động lòng người.

Tô Mộc nhàn nhạt mở miệng: "Cố tổng, thật sự xin lỗi, tôi nghĩ giữa chúng ta thực sự không thích hợp. Người nhà của anh sẽ không chấp nhận tôi, mà anh nếu như thật lòng yêu tôi, liền trả tự do cho tôi đi. Ăn xong bữa cơm này, chúng ta vui vẻ chia tay." Nói xong, Tô Mộc ngước mặt nhìn về phía quản lí xinh đẹp: "Có thể làm cho người đang đau lòng một cái bánh bột lọc bỏ thêm đường, ít muối, ít cay được không?"

Lời này vừa nói ra làm quản lí xinh đẹp đang đứng bên cạnh đen mặt lại.

Cố Trừng Huy ho nhẹ một tiếng, cái kịch bản vừa buồn nôn vừa tầm thường này mà cô cũng diễn ra được: "Được rồi, cũng không khác biệt lắm."

"Em mới gọi năm món được chứ mấy." Tô Mộc bĩu môi.

Cố Trừng Huy: "..."

Quản lí xinh đẹp: "..."

Công việc của tôi rất bận đó có được không, tôi không muốn ở chỗ này ăn thức ăn cho chó đâu.