Chương 36

Đồ ăn ở Ngự Đỉnh Hiên rất hợp khẩu vị ăn uống của Tô Mộc, cô ăn cực kỳ thích thú, toàn bộ quá trình Cố Trừng Huy rất ít khi động đũa, chủ yếu là nhìn Tô Mộc ăn.

Trong ánh đèn vàng ấm áp, người phụ nữ tinh tế gẩy thịt cá, người đàn ông kiên nhẫn nhìn xem, mà thực sự còn nhìn rất chăm chú. Trong nhà hàng còn bật một ca khúc tiếng Anh xưa, yesterday once more. Thời gian thực sự dường như đã quay trở lại với những năm tháng thanh xuân, một cô gái dịu dàng ngoan ngoãn, một người con trai tràn ngập hơi thở thanh xuân, không ly biệt, không đau thương, không đêm dài trằn trọc, không có tâm lặng như nước vô vọng hoang vu.

Tô Mộc buông đôi đũa trong tay xuống, thời điểm ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của Cố Trừng Huy. Ánh mắt của người đàn ông sâu sắc, giống như một vũng nước sâu.

"Nhìn em ăn rất ngon sao."

"Ừ."

"............" Tô Mộc vui vẻ: "Chính em còn không biết mình xinh đẹp đến nỗi chỉ cần nhìn cũng thấy no đấy."

"Ăn ngon hay không thì không biết, nhưng có thể ăn được là chuyện thật."

Không có người phụ nữ nào thích bị người khác nói có thể ăn, hơn nữa người đàn ông này thích mình. Tô Mộc giả vờ nổi giận: "Cố Trừng Huy, anh định gọi mấy món này xong thì quỵt nợ."

Cố Trừng Huy nhíu mày, nghe được giọng nữ trong veo mang theo ý cười, có chút đắc ý: "Hơn nữa, ăn ngon hay không, chẳng lẽ anh không biết sao?"

Cố Trừng Huy: "................................"

Sau đó, người đàn ông đối diện hình như thực sự suy nghĩ một chút, cực kỳ khẳng đỉnh nói hai chữ: "Ăn ngon."

Khuôn mặt đắc thắng ban đầu của Tô Mộc cứng đờ, sau đó đỏ bừng.

Cô, bị trêu ghẹo lại.

Nếu không nói, người đàn ông đó bất hòa so đo với cô, thật sự muốn đứng lên, còn có chuyện gì với người phụ nữ sao?

Nhân lúc đi vào nhà vệ sinh, tâm trạng của Tô Môc mới bình phục lại một chút. Cố Trừng Huy tên hỗn đản này. Vốn dĩ là người đàn ông như ánh nắng mặt trời, hiện tại là nam thần cao lãnh cấm dục, vậy mà lúc này lại bắt đầu không biết xấu hổ như vậy. Nhưng bất kể là dạng nào, cô cũng đều thích.

Lúc Tô Mộc đi ra khỏi nhà vệ sinh liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Người đàn ông quay lưng về phía cô, mặc áo sơ mi giản dị là Lão Viên của TIME. Còn người đàn ông đứng đối diện là ai thì cô không biết. Nghĩ tới Cố Trừng Huy cũng đang ở nơi này nên Tô Mộc cũng không bước lên chào hỏi để tránh những phiền phức không cần thiết.

Một bữa cơm này Tô Mộc ăn đến cực kỳ thỏa mãn. Cô cực kỳ hài lòng với khả năng ăn uống của mình, lúc đi ra khỏi Ngự Đỉnh Hiên, Tô Mộc vẫn còn hào hứng muốn đi đến phía sau Vân Đại ăn tiếp.

"Còn chưa ăn no sao?" Đối với ý tưởng muốn tiếp tục đổi quán của Tô Mộc, Cố Trừng Huy nói không kinh ngạc sợ hãi thì là giả, dù sao một bàn đầy đổ ăn hơn phân nửa đều vào trong bụng của cô: "Căn bản em không thể ăn nhiều như vậy."

Tô Mộc híp mắt nhìn Cố Trừng Huy, giọng nói mang ý tứ uy hϊếp rõ ràng: "Anh ghét bỏ em béo sao?"

Cố Trừng Huy nhìn bộ dạng của cô, bỗng nhiên nghĩ tới nhiều năm về trước, tiểu cô nương phát sốt dựa vào cạnh cửa, nói cho anh biết, còn dâu nuôi từ nhỏ giống như nuôi một con heo. Khóe môi anh cười lên, sờ sờ đầu Tô Mộc: "Không có việc gì, nuôi béo rồi sẽ khiến em không còn sức chạy theo người khác."

Tô Mộc: "???"

"Phát ngốc cái gì?" Cố Trừng Huy liếc nhìn người phụ nữ đang cau mày, “Em vừa mới khỏi bệnh, đừng ăn nhiều như vậy, lần sau ăn.”

"Lần sau là khi nào?" Tô Mộc không chịu bỏ qua.

"Em muốn khi nào thì khi ấy."

"Ngày mai?" Tô Mộc cũng muốn tranh giành một chút lợi ích cho bản thân.

"Ngày mai không được."

"Vậy ngày mốt?"

"Cũng không được."

"Cố Trừng Huy, anh lừa em.” Tô Mộc đứng ở một chỗ không đi.

Cố Trừng Huy vừa tiến nửa bước, đã quay lại: "Mấy hôm nữa anh dẫn em đi ăn món gì ngon. Bây giờ thì ngoan ngoãn về nhà."

Ừm, được rồi........Tô Mộc lại im lặng đuổi theo bước chân của anh.

----

Mười giờ ba mươi tối, trong hành lang yên tĩnh, hai người một nam một nữ, phát ra giọng nói bất hòa ...

Thời điểm Tô Mộc lộn ngược túi hướng lên trời lần thứ ba, tuyệt vọng phát hiện, cô không tìm thấy chìa khóa cửa nhà.

"Em cẩn thận nghĩ lại xem, có phải đã làm rơi ở đâu đó không?"

Tô Mộc nhíu mày suy nghĩ, hôm nay cô chỉ đến hai nơi, quán cà phê và Ngự Đỉnh Hiên. Vừa nãy giám đốc của Ngự Đỉnh Hiện cũng đã gọi điện tới báo là không tìm được chìa khóa.

"Nếu không đi đến quán cafe tìm xem sao?" Tô Mộc thử trưng cầu ý kiến của Cố Trừng Huy, cũng tỏ vẻ, nếu còn không có, cô sẽ về khách sạn ở.

Xe ở trong bóng đêm vẽ ra một ánh sáng màu đen, Tô Mộc nhìn kiến trúc ngày càng xa lạ ở hai bên đường, vô thức hỏi: "Cố Trừng Huy, đây không phải là đường đi tới quán cà phê đúng không?"

"Ừ." Người đàn ông lái xe nhẹ nhàng nói.

"Không phải anh còn có việc sao, nếu như anh vội, cứ tìm cho em một khách sạn là được. Sáng mai em đến quán cà phê tìm xem sao."

Cố Trừng Huy quay đầu, khẽ cười một tiếng: "Sợ anh đem em đi bán sao?"

Tô Mộc trừng anh. Bây giờ đã là nửa đêm, ngài muốn đi đâu thì cũng phải nói một tiếng chứ, phải không?

Xe tiến vào một tiểu khu cao cấp. Tuy rằng tiểu khu này không nằm trong trung tâm thành phố nhưng Tô Mộc chỉ cần nhìn vẻ bề ngoài cũng có thể thấy được nơi đây vô cùng đắt đỏ. Trước cửa có một con sư tử bằng đồng cao hơn ba thước, bờm óng ánh, dáng vẻ uy nghiêm, ánh mắt đều toát lên vẻ khinh thường khong che giấu được như muốn nói: Các ngươi đồ phàm nhân.

Bảo an tiểu khu nhìn thấy xe của Cố Trừng Huy thì chủ động đi đến chào hỏi một tiếng: "Cố tiên sinh, buổi tối tốt lành."

Tô Mộc nhướng mày: "Đây là đâu?"

Cố Trừng Huy đánh tay lái nửa vòng, thản nhiên nói: "Em đoán đi."

Đoán em gái anh......

-----

Thang máy dừng lại ở tầng ba, sàn nhà được lát bằng đá cẩm thạch sáng bóng.

Cố Trừng Huy đi đến trước cửa, ấn xuống khóa vân tay, trong phòng tối đen như mực. Tô mộc tay nắm lấy túi đi theo phía sau anh, đột nhiên một tia sáng trắng vụt tới, người đàn ông lạnh lùng nói: "Ô Mễ."

Đèn tường sáng lên, một chú mèo Scotland bụ bẫm, cái đầu to tròn đang đứng đó nghiêng đầu nhìn hai người đang đi tới.

Tô Mộc nhận ra con mèo này.

Tuy rằng đã qua năm năm, dưới sự mài giũa của con dao gϊếŧ heo*, con mèo sữa nhỏ nhắn xinh xắn mềm mại ngày nào đã trở thành một con mèo vô cùng mập mạp. Nhưng Tô Mộc chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra, đây là con mèo trước kia. Hơn nữa Cố Trừng Huy vừa mới kêu nó "Ô mễ", vậy càng không thể sai được.

(Câu này ý chỉ mọi thứ đều thãy đổi theo thời gian)

Tô Mộc nhìn con mèo trước mắt đột nhiên nhớ tới ngày tốt nghiệp nhiều năm về trước.

Ngày đó, Tô Mộc vừa mới tham gia xong buổi lễ, một nhóm bạn tốt ở Vận Thành đều có mặt, nhưng duy nhất Cố Trừng Huy lại mất tích. Vào một ngày đặc biệt như vậy, Cố Trừng Huy lại không đến, ít nhiều Tô Mộc vẫn có chút thất vọng. Nhưng cô cũng biết rõ, thân phận của Cố Trừng Huy không được tự do, cho nên cũng cực kỳ hiểu chuyện.

Chạng vạng tối, nhóm người Mạnh Hàn Tùng đã đặt một chỗ ở Thanh Hà để chúc mừng em gái Tô thuận lợi tốt nghiệp. Hoa viên Thanh Hà nằm ở ngoại ô, nơi đó không lớn, nhưng lại tao nhã, là một trang viên nổi tiếng ở Vân Thành.

Khi Tô Mộc đến nơi, liền nhận thấy điều kỳ lạ. Trên bức tường tối trước cửa có rất nhiều hoa hồng màu sâm panh, dọc theo đường đi cô nhìn thấy cây cầu nhỏ ban đầu, con suối phía dưới và cả khu rừng trúc đều đã trở thành trang viên hoa hồng. Người phục vụ dẫn cô đến giữa bên hồ, qua từng lớp từng lớp lụa màu trắng, cô thoáng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Cố Trừng Huy một thân sơ mi trắng, quần tây thẳng tắp, dáng người thon dài như ngọc đang đứng ở đó. Chỉ có lúc này Tô Mộc mới cảm thấy được, đây mới chính là vị tiểu thiếu gia ngậm thìa vàng trong nhà họ Cố.

Nhìn thấy người tới, khóe môi Cố Trừng Huy hơi cong, đang muốn mở miệng đã thấy một thứ gì đó xù xù lao nhanh ra khỏi đình, Cố Trừng Huy vội chạy nhanh tới: "Ô Mễ, quay lại đây!"

Tô Mộc sững sờ.

Sau đó cô nhìn thấy mọi người náo loạn chạy xung quanh vườn hết mười phút đồng hồ. Cuối cùng con mèo tên Ô Mễ này cũng nghe lời làm tổ trong ngực Cố Trừng Huy nghe anh dạy dỗ, sau đó anh quay sang nhìn cô gái đang sững sờ trước mặt, anh nói: "Tô Mộc, gả cho anh đi."

Đúng vậy, Cố Trừng Huy cầu hôn cô. Ở lễ tốt nghiệp của cô ngày đó, anh đã dùng một con mèo để cầu hôn cô.

Một màn cầu hôn gà bay chó sủa cũng xem như là đủ náo nhiệt cho nhóm người Mạnh Hàn Tùng đứng xem, cũng trở thành khoảnh khắc xấu hổ nhất trong suốt hai mươi tư năm cuộc đời của Cố Trừng Huy.

Nhưng Tô Mộc lại không cảm thấy vậy. Cô nhìn người con trai cao lớn đang đứng trước mặt, là người mà cô đã thích thầm suốt sáu năm.

Cô đúng trước mặt anh mỉm cười dịu dàng, chỉ nói một từ: "Được."

Sau đó, Tô Mộc ôm con mèo nhỏ mập mạp hỏi Cố Trừng Huy: "Tại sao anh lại nghĩ đến việc tặng cho em một con mèo?"

"Không phải em vẫn luôn nói, sau khi tốt nghiệp sẽ nuôi một con mèo sao."

"Vậy là anh liền dùng con mèo này cầu hôn em?" Lời vừa ra khỏi miệng, Tô Mộc cũng cảm thấy chính mình làm ra vẻ, nếu đã đồng ý rồi thì còn để ý đến chuyện này làm gì. Huống chi một khu vườn quanh đây đều là hoa hồng, cô nhìn xung quanh: "Thật không nhìn ra anh còn lãng mạn như vậy đấy."

Cố Trừng Huy có chút không tự nhiên sờ sờ mũi: "Tất cả đều là Lão Mạnh và những người khác làm loạn, bao gồm cả hoa hồng. Nếu là anh..."

"Nếu là anh, anh sẽ làm như thế nào?" Tô Mộc ngửa đầu lên, không chớp mắt nhìn Cố Trừng Huy tiếp lời.

Đúng vậy, nếu là anh, anh sẽ làm như thế nào?

Cô gái trước mặt tốt như vậy, bất kể cho cô cái gì, anh cũng cảm thấy như vậy vẫn không đủ.

Cố Trừng Huy hơi cúi người, hai tay nắm lên vai Tô Mộc, "Cô gái của anh, xứng đáng với tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này."

Trước khi gặp em, anh đã nghĩ rằng mình có rất nhiều thứ, sau khi gặp em, anh mới sực tỉnh ra, bởi vì thứ anh có thể cho em chỉ có quãng đời còn lại của bản thân mình.

Đáng tiếc, tất cả những ký ức tốt đẹp của bọn họ đều đã kết thúc vào mùa hè năm đó.

------

Tô Mộc cảm thấy cô thật sự may mắn khi có thể một lần nữa nhìn thấy con mèo này. Cô cúi người xuống, đưa tay sờ sờ cái đầu đầy lông của nó: "Ô mễ, đã lâu không gặp."

Lúc trước Tô Mộc chỉ ở chung với con mèo này được hơn mười này, hiện tại gặp lại, tiểu gia hỏa này không chỉ tỏ ra vẻ mất kiên nhẫn mà ngược lại còn nằm xuống cho cô vuốt ve, bộ dạng thập phần hưởng thụ.

Cố Trừng Huy mang tới một đôi dép màu vàng ca-rô, chất liệu mềm mại. Lúc này Tô Mộc mới đứng dậy cẩn thận đánh giá xung quanh căn phòng.

Phòng ở rất lớn thiết kế theo phong cách duplex*. Cô nghĩ giống như tính cách hiện tại của Cố Trừng Huy, cách trang trí của phòng ở rất có thể cũng sẽ giống như công ty của anh, đơn giản và đơn điệu. Nhưng nhìn vào màu sắc của sàn nha, màu trắng của vật dụng, ghế sô pha kẻ sọc và tấm thảm gió zakka, nội tâm của Tô Mộc lại sinh ra một cảm giác kỳ lạ.

(*Duplex: Duplex là thuật ngữ dùng để chỉ căn hộ thông tầng được xây dựng trên các tầng cao của những tòa nhà lớn, có 2 tầng trở lên và cầu thang nằm trọn bên trong. Duplex có đầy đủ tiện nghi, đồ nội thất được chọn đều là của các thương hiệu nổi tiếng.)

Dường như cô có một loại ảo giác rằng mọi thứ trong ngôi nhà này đều được thiết kế dựa theo sở thích của cô. Ví như tấm bảng đen nhỏ bằng gỗ đang treo trên cánh cửa chỗ ra vào. Trước đây trí nhớ của Tô Mộc thường không tốt, cô từng nói qua với Cố Trừng Huy rằng, "Về sau nhất định em phải treo một tấm bảng đen ở chỗ cửa ra vào để viết những việc phải làm vào ngày hôm sau lên trên đó, như vậy chắc chắn sẽ không quên."

Nhìn bộ dạng ngơ ngác của người trước mặt, Cố Trừng Huy biết rốt cuộc có một số chuyện cũng không thể giữ bí mật được mãi.

Thực ra, thời điểm quyết định đưa Tô Mộc tới đây, Cố Trừng Huy đã đoán trước được rằng cô thông mình như vậy, chỉ cần nhìn vào cách bài trí ở nơi đây thì cũng có thể đoán ra được căn nhà này được trang trí hoàn toàn dựa trên sở thích của cô. Phòng ở là anh đã mua ba năm trước đây, mọi thứ ở bên trong đều do anh tự mình chọn, sau đó nhờ Molly bố trí tốt tất cả.

Thời điểm đó, Tô Mộc đã rời đi được hai năm, anh theo bản năng đều tránh né tất cả tin tức liên quan đến cô. Anh cũng không biết tại sao mình lại mua một căn phòng như vậy ở Vân Thành, cũng không muốn đào sâu những cảm xúc không thể giải thích được. Bây giờ xem ra, có lẽ lúc đó, trong tiềm thức của anh luôn suy nghĩ rằng, nếu cô quay lại thì sao? Anh làm như vậy có phải là luôn có một nơi để chờ cô quay lại, đúng không?

Cố Trừng Huy ho nhẹ một tiếng: "Phát ngốc cái gì."

Ánh mắt Tô Mộc tràn đầy ý cười, dường như sắp tràn đầy căn nhà trống trải này, cô chắp hai tay sau lưng, rung đùi đắc ý đi tới, giống như một cán bộ kỳ cựu, vừa đi vừa đánh giá xung quanh: "Cố Trừng Huy, nơi này của anh không tồi nha."

Cô chạm vào ly thủy tinh Zelto trên mặt bàn, "Cố Trừng Huy, gu thẩm mỹ của anh cũng rất tốt."

Lại nhìn thấy tờ giấy có in hình con gấu nhỏ trên bàn: "Cố Trừng Huy, anh nói xem. trong lòng anh vẫn luôn sống với một cô gái xinh đẹp sao?"

Cố Trừng Huy: "...................."

Nhìn thấy bộ dáng nhỏ nhắn đắc ý kia, Cố Trừng Huy cũng mặc kệ cô nghĩ gì. Anh xoay người đi vào phòng ngủ, một lúc sau lại bước ra với một bộ quần áo ở nhà màu xám trên tay.

Tô Mộc đang ngồi trên sô pha chơi với mèo, Cố Trừng Huy ném quần áo xuống bên cạnh cô: "Đi tắm đi."

Tô Mộc cầm lấy một mảnh vải màu xám, xúc cảm thất tốt, nhưng không phải kiểu mà cô thích. Cô có chút chán ghét: "Không có lựa chọn nào khác sao?"

"Đây là đồ mới."

"Em không cần đồ mới." Tô Mộc chỉ vào Cố Trừng Huy: “Trên người anh có cái gì như vậy không? Em muốn mặc một chiếc áo sơ mi trắng như thế này.”

"Thích mặc hay không mặc." Cố Trừng Huy để lại bóng lưng kiêu ngạo cho cô, quay người đi vào phòng làm việc.

Tô Mộc bĩu môi. Thích mặc hay không mặc.....Em mặc, anh dám nhìn sao? Nghĩa đến đây, trong đầu cô đột nhiên nảy ra một ý tưởng.