Chương 34

9 giờ sáng, ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào cửa sổ sát đất. Ngoài cửa sổ là phong cảnh nhộn nhịp của thành phố vào buổi sáng, trong phòng là một nhóm nam nữ mặc đồ vest, mang giày da.

Trên bàn hội nghị hình chữ nhật, một bên là nhân viên cấp cao của tập đoàn Kim An góp mặt trong dự án lần này, đều là những khuôn mặt quen thuộc, ngồi thành một hàng. Một bên là Tô Mộc và Tưởng Vân Chu.

Tô Mộc viết một hàng chữ trên sổ tay: Nhìn xem có giống như đang mở một phiên tòa phúc thẩm không. Sớm biết thì đã gọi hết người của Studio chúng ta đến cho có khí thế rồi.

Tưởng Vân Chu nhếch khóe môi cười. Đồng hồ trên điện thoại di động vừa khéo nhảy đến 9 giờ 02, cửa phòng họp bị đẩy ra: "Xin lỗi, đã đến muộn hai phút." Cố Trừng Huy vừa nói, vừa kéo ghế ngồi xuống: "Có thể bắt đầu rồi."

Tô Mộc nhìn người đàn ông đối diện mình, ánh mắt không hiện lên tia u ám nào giống như ngày hôm qua không hề có chuyện bị cô nhốt ngoài cửa. Tối hôm qua, cô nằm ở trên giường suy nghĩ hồi lâu, lại nhịn không được đi ra mở cửa. Kết quả, trên hành lang làm gì còn người nào, đàn ông quả nhiên ai cũng là đại móng heo.

Từ San gật đầu: "Hội nghị hôm nay chủ yếu là thảo luận sơ bộ dự án quay chụp, cùng với một số nghiệp vụ chi tiết. Dựa theo kế hoạch trước, lần quay chụp này chính thức bắt đầu vào cuối tháng 11. Cho nên nói, tính từ bây giờ đến lúc bắt đầu chỉ còn lại hai tháng, mà chúng ta cần phải hoàn thiện tất cả các hạng mục vào tháng sau." Từ San dừng một chút, trên mặt treo lên nụ cười thương hiệu tỏ vẻ cô là người phụ trách chuyên nghiệp: "Hiện tại, chúng tôi muốn nghe phương án sơ bộ bên phía Studio TIME."

Kim An ném ra vấn đề này, thực ra vốn nên được trình bày ở lần hội nghị trước. Studio TIME đã chuẩn xong bị từ sớm, chỉ là sau này sửa đổi phương thức theo đề nghị của Tô Mộc. Tưởng Vân Chu mở PPT ra: "Lần quay chụp tuyên truyền này, đoàn đội chúng tôi cho rằng, có thể chọn vùng biển cạn làm cảnh quay mở đầu..."

Bên Studio TIME làm phương án này rất tinh tế, từ nội dung đến tiến độ, từ nhân viên đến thiết bị, Tưởng Vân Chu dùng gần 1 tiếng mới trình bày xong. Tổ nhiều người ở đây gật gật đầu tán đồng, giọng nói của Từ San lại vang lên: "Cho nên, Tô tiểu thư không định tham gia lần quay chụp này?"

Trong số các thành việc được bố trí, không có tên Tô Mộc. Tô Mộc gật đầu: "Thực xin lỗi, lần này chọn cảnh biển làm nơi quay chụp, chụp ảnh dưới nước đòi hỏi nhϊếp ảnh gia phải lặn xuống nước để chụp, yêu cầu rất cao về kỹ năng. Về phương diện này, tôi cũng không am hiểu lắm."

Từ San khẽ "ồ" một tiếng: "Lần trước được nghe câu chuyện "Nàng tiên cá" của Tô tiểu thư, khiến cho tôi hết sức ngạc nhiên. Vốn cho là lần quay chụp này, Tô tiểu thư sẽ là người đầu tiên xung phong nhận việc chứ. Nhưng hiện tại xem ra thật là làm người ta tiếc nuối mà."

Tô Mộc nhíu mày: "Tôi vẫn luôn cho rằng bản thân mình chỉ có đàn ông mới thích, không nghĩ tới nam nữ cũng đều có thể thu hút." Phòng họp là một nơi nghiêm túc, cô nói lời này ở đây có chút không thích hợp, có vài người liền lộ ra ánh mắt không vừa ý, mà càng nhiều hơn là bị của cái miệng không gì cản được của cô làm cho kinh ngạc.

Tô Mộc còn ngại chưa đủ kí©h thí©ɧ: "Nếu như giám đốc Từ đã muốn đưa tôi theo đến như vậy, chi bằng hỏi ý kiến của Cố tổng một chút. Xem thử có thể mang thêm một người chỉ ăn mà không làm như tôi không." Nói xong, Tô Mộc liền nhìn về phía Cố Trừng Huy: "Cố tổng, có được không nha?"

Cố Trừng Huy cau mày, lá gan của cô gái này càng ngày càng lớn. Mặt anh không biến sắc, thản nhiên nói: " Mang theo nhiều thêm vài người cũng không có việc gì, quan trọng là phải đạt được hiệu quả mong muốn. Tưởng tiên sinh, không biết lần quay chụp này có thể dẫn vào câu chuyện Nàng tiên cá hay không, tôi thấy màn biểu diễn lần trước của Tô tiểu thư rất thú vị."

Tưởng Vân Chu khẽ nhíu mày: "Việc này tôi phải về thương lượng lại với đoàn đội, Cố tổng nếu như còn ý kiến gì khác cũng có thể nói ra."

"Tôi nghe nói, phương án Nàng tiên cá này là do cá nhân Tô tiểu thư đề xuất đầu tiên, có lẽ chỉ có Tô tiểu thư mới có khả năng hiểu rõ nhất ý nghĩa trong đó." Cố Trừng Huy nói cực kỳ nghiêm túc: "Tôi rất mong đợi bất ngờ của Tô tiểu thư."

Bất ngờ? Cố Trừng Huy, anh chính là đang cố ý đi!

Hội nghị kéo dài đến tận 1 giờ chiều mới kết thúc, cơm trưa cũng đặt đồ mang đến, ở trong phòng nghỉ ngơi ăn qua loa. Lúc Tô Mộc chuẩn bị đẩy cửa nhà vệ sinh, liền nghe thấy tiếng giày cao gót xen lẫn, hai cô gái đi vào. Một người trong đó nói: "Tôi nghe nói, lần này Studio TIME thành công nhận được dự án này là có người đi con đường cao tầng."

"Con đường cao tầng là gì?" Người còn lại hỏi.

"Lầu 66." Cô gái ép giọng đến mức nhỏ nhất.

Tập đoàn Kim An lầu 66, chính là phòng làm việc của Cố Trừng Huy.

"Không thể nào?"

"Làm sao không thể, cô không nhìn thấy khuôn mặt cô gái trong đoàn đội họ rất quyến rũ à. Tôi nghe nói, ở buổi họp lần trước, vị ở trên cao kia cũng đã bổ nhiệm rồi. Trong này mà không có mờ ám thì là cái gì? Nói không chừng sớm đã hầu hạ, dỗ dành lòng vua đến vui vẻ rồi…"

Tô Mộc bật cười, nhà vệ sinh nơi văn phòng đúng là nơi tám chuyện nhiều nhất. Cô kỳ thực rất muốn đẩy cửa đi ra, nhìn một cái xem rốt cuộc là ai mà lại có tài hoa và mắt nhìn như vậy, có thể nhìn ra được mối quan hệ không bình thường giữa cô và Cố Trừng Huy. Còn chưa kịp ra tay đã có một giọng nữ vang lên: "Đang ở đây nói bậy bạ gì đó, công việc đã làm xong hết rồi?"

Thái độ nghiêm túc, trong giọng nói xen lẫn không vừa lòng, chính là Khương Y Đình.

"Giám đốc Khương."

"Giám đốc Khương..."

Hai cô gái xám xịt đi ra.

Tô Mộc và Tưởng Vân Chu mua vé máy bay buổi chiều. Cô vốn là muốn trực tiếp tạm biệt Cố Trừng Huy, nhưng lại vô tình nghe được những lời nói kia... Tô Mộc không sợ bị nói xấu, chỉ là có liên quan đến Cố Trừng Huy, cũng kéo theo cả danh dự của Studio TIME, cô không muốn trêu chọc phiền toái không cần thiết,

Đến giờ lên máy bay, cô nhắn cho Cố Trừng Huy một tin: "Cố Trừng Huy, chúng ta gặp lại tại Vân Thành." Sau đó, liền tắt nguồn điện thoại di động.

——

Khi máy bay hạ cánh, màn đêm đã buông xuống toàn bộ Vân Thành. Tô Mộc và Tưởng Vân Chu ở sân bay nói lời tạm biệt, một mình đón xe trở về nhà.

Thời tiết của Vân Thành không thể so với thành phố S, mùa này đã bắt đầu dần dần chuyển lạnh. Nửa đêm, Tô Mộc chính là bị lạnh đến tỉnh dậy. Cô mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa có dây buộc, chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, trong người nóng ran. Cô kéo lê thân thể mệt mỏi đi lục tìm hòm thuốc, lấy ra thuốc hạ sốt cùng với thuốc cảm uống chung một lượt, rồi lảo đảo trở về phòng, ngã trở lại giường.

Trời mới tờ mờ sáng, Tô Mộc lại tỉnh một lúc, cô từ đầu giường mò đến điện thoại di động, gửi cho Tưởng Vân Chu một tin nhắn: "Ông chủ, tôi có bị cảm rồi, xin phép được nghỉ một ngày." Sau đó, chỉnh sang chế độ im lặng, quăng ra xa, lại một lần nữa vùi vào trong chăn, không hề nhúc nhích.

Lần thứ ba Tô Mộc tỉnh lại là do bị tiếng chuông cửa vang lên không ngớt kia đánh thức. Cô không muốn động, không muốn rời giường, liền kéo chăn lên che đầu lại, mặc kệ chuông cửa "ding doong ding doong". Người ngoài cửa giống như nếu không mở cửa sẽ không về vậy, Tô Mộc không có cách nào, chỉ có thể từ trên giường đứng lên, rũ đầu xuống đi mở cửa.

Cửa vừa mở, liền có một luồng khí lạnh tràn vào, Tô Mộc bất giác rùng mình một cái. Sau đó, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều ngây ngẩn cả ra.

Cố Trừng Huy đứng ở ngoài cửa, nhìn cô gái đang đi chân trần trên đất, mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh màu ngọc trai, dáng vẻ bơ phờ. Tô Mộc nhìn người đàn ông đứng ở ngoài cửa, không phải anh công việc bề bộn, gần đây đều không về sao?

Có trời mới biết, 6 giờ sáng, Cố Trừng Huy nhận được tin nhắn của cô gái này. Chắc cô muốn nhắn cho Tưởng Vân Chu, kết quả lại gửi đến cho anh, là vô tình, hay là cố ý? Cố Trừng Huy không kịp để ý nhiều như vậy, anh để Hạ Chinh dời lại tất cả lịch trình của hôm nay, bay chuyến sớm nhất đến Vân Thành.

Cố Trừng Huy tiến đến đóng kỹ cửa lại, đại não của Tô Mộc hoàn toàn trong trạng thái chết máy. Cô nhìn người đàn ông trước mặt một chút: "Ngày hôm nay, tôi không thoải mái, anh tùy ý đi." Nói xong, liền chuẩn bị quay về phòng ngủ tiếp tục làm tổ ở trên giường.

"Chờ một chút." Cố Trừng Huy gọi cô lại, từ trên kệ giày lấy xuống một đôi dép: "Mang dép vào."

Tô Mộc nhíu mày, nhưng vẫn nhanh nhẹn mang dép. Cố Trừng Huy không ngăn cô lại nữa, để mặc cô về lại phòng ngủ nằm xuống giường. Hòm thuốc vẫn còn được đặt ở trên cái bàn trong phòng khách, Cố Trừng Huy lật một cái, lấy ra thuốc hạ sốt và thuốc cảm, trong lúc vô tình lại liếc đến một hộp thuốc màu trắng. Tay dừng lại một chút, sau đó quay người đi rót nước, lại phát hiện trong bình đã hết nước ấm. Cô đến cùng là tự chăm sóc mình như thế nào vậy? Chờ pha nước ấm xong, lúc bưng ly nước vào phòng ngủ, Tô Mộc vẫn đã say giấc.

Cố Trừng Huy đem ly nước và mấy viên thuốc đặt ở đầu giường, cô gái trên giường đem cả người chôn ở trong chăn, chỉ lộ ra gương mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay, tóc như tảo biển xõa tán loạn trên gối. Có lẽ là vì cảm thấy lạnh, cô đem mình cuộn tròn lại thật chặt.

Cố Trừng Huy đẩy cô một cái: "Tô Mộc, dậy uống thuốc rồi ngủ tiếp."

Tô Mộc ngủ không sâu, cô hé mắt, thấy rõ ràng người trước mặt, lẩm bẩm: "Anh vẫn chưa đi à."

"Uống thuốc trước đi." Cố Trừng Huy đưa ly nước và mấy viên thuốc trên bàn qua.

Tô Mộc bĩu môi, một bộ dáng đáng thương, mềm giọng nói với anh: "Anh đút cho em."

Thời gian người ta bị bệnh, sẽ đặc biệt yếu đuối. Lúc này, nếu có người thân hoặc người mình yêu bên cạnh, thì lại càng muốn làm nũng. Cố Trừng Huy có chút nản lòng, cũng có chút không biết phải làm sao.

Đối với Tô Mộc, anh dường như vẫn luôn cứng rắn không dụng tâm.

Cố Trừng Huy đỡ Tô Mộc dậy, cầm mấy viên thuốc đưa cho cô, cầm ly nước đưa đến bên môi cô. Nhìn ly nước thủy tinh gần trong gang tấc, tay của đàn ông thon dài, khớp xương rõ ràng. Nháy mắt, trong lòng Tô Mộc như có năm mùi vị trộn lẫn lại, cô liền bưng ly nước uống một ngụm, nuốt mấy viên thuốc trong miệng vào. Đây thực sự là lần uống thuốc nhanh nhất mà cô từng uống.

Để ly nước trong tay xuống, Cố Trừng Huy để Tô Mộc nằm xuống xong, giúp cô đắp chăn lại. Lại mở ra một bên tủ quần áo, từ nơi cao nhất rút ra một tấm thảm mỏng, đắp lên trên người cho cô. Trong phòng ngủ rất yên tĩnh, cô gái nằm ở trên giường mở mắt thật to, nhìn anh làm những việc này.

Cố Trừng Huy đứng ở trước giường: "Lát nữa tôi còn phải về công ty một chuyến, để Đồng Hiểu qua đây ở cùng em."

"Không cần." Tô Mộc rất trực tiếp từ chối đề nghị của Cố Trừng Huy. Nói xong, lại nâng chăn lên: "Gần đây Hiểu Hiểu bề bộn nhiều việc, em cũng chỉ bị cảm mạo nóng sốt thôi, uống thuốc xong, ngủ một giấc là khỏe lại rồi."

Cố Trừng Huy cau mày, một lúc lâu mới nói: "Buổi trưa tôi bảo Hạ Chinh mang đồ ăn tới cho em."

"Tối nay anh vẫn sẽ đến sao?" Tô Mộc lời đã ra khỏi miệng, mới phát hiện mình giống như một con vật nhỏ, tìm được một chút ỷ lại, liền luyến tiếc không muốn buông ra.

"Ừ." Người đàn ông nhẹ ừ một tiếng. Liền thấy cô gái trên giường rất nhanh nhắm hai mắt lại, khóe môi còn cong lên một độ cong đẹp mắt. Tựa hồ muốn nói, anh đi công việc đi, tôi sẽ ngoan ngoãn ở nhà, chờ anh trở về. Hừ, bị bệnh rồi, người ngược lại cũng ngoan hơn rất nhiều. Thế nhưng, Cố Trừng Huy phát hiện, anh vẫn thích dáng vẻ sôi nổi của cô hơn, dù cho có chút ồn ào.

——

Cố Trừng Huy lại một lần nữa xuất hiện trong nhà Tô Mộc, lúc này đã là 7 giờ tối, trong tay anh còn mang theo một túi giấy.

Trên kệ giày ở cửa xuất hiện một đôi dép nam, Tô Mộc dựa vào một bên, cười khanh khách nói: "Cố tiên sinh, chào mừng anh về nhà."

"Em rất thích con mèo này?" Cố Trừng Huy vừa đổi giày, vừa nói. Thần sắc của cô đã khá hơn nhiều, cũng đã thay đổi một bộ đồ ngủ tay dài quần dài, in đầy hình ảnh con mèo đeo nơ bướm kia.

"Hở? Anh nói Hello Kitty à? Nhớ một chút..." Tô Mộc nuốt xuống lời nói thiếu suy nghĩ của mình, "Nhớ mãi không quên nha..." Tô Mộc đứng thẳng người lên, trước mặt Cố Trừng Huy, ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt, "Nhớ mãi không quên nha, chính là thích nha. Giống như đối với anh vậy, phải làm sao đây?"

Cố Trừng Huy nhìn kĩ lại cô mấy giây: "Tôi xem xét xong rồi cũng không khác biệt lắm."

Tô Mộc đoạt lấy cái túi trong tay anh, vui mừng chạy đi. Cô sớm đã nhìn thấy chữ trên cái túi trong tay anh: Ngự Đỉnh Hiên, đây là tên nhà hàng mà cô rất thích, hơn nữa là thích món sườn heo hấp tiêu ở nơi đây.

Cô vội vội vàng vàng lấy hết đồ trong túi ra, ước chừng bốn hộp toàn là cháo trắng. Tô Mộc bĩu môi nói: "Sao lại toàn là cháo trắng?"

"Em là bệnh nhân, phải được chăm sóc đặc biệt." Cố Trừng Huy đi đến phòng bếp rửa tay, chỉ bỏ lại một câu không mặn không nhạt.

Lời này tại sao lại quen tai như vậy? Cho nên mới nói, thiên đạo tuần hoàn. Không tin thì cứ ngẩng đầu lên nhìn, trời xanh có bỏ qua cho ai bao giờ?

Tô Mộc mở nắp hộp: Cháo tùng nhung thịt gà, cháo cá, cháo thịt nạc trứng muối, cháo phỉ thúy ngũ sắc.

Cố Trừng Huy, anh cho rằng em là heo à!

Cố Trừng Huy vừa vặn từ phòng bếp đi ra, nhìn trên bàn bày bốn hộp cháo, mất tự nhiên sờ sờ mũi:"Ông chủ nói, đây đều là món ruột của quán bọn họ."

Kỳ thực, anh không biết khẩu vị hiện tại của Tô Mộc, liền nói nhân viên cửa hàng gói mỗi món một phần.

Tô Mộc bĩu môi nhìn anh. Cố Trừng Huy, anh không đùa chứ, món ruột của nhà bọn họ rõ ràng là sườn heo hấp tiêu, gà giòn cay và bát bảo vị áp. Chịu không nỗi ánh mắt lên án của cô, Cố Trừng Huy ho nhẹ một tiếng, "Hết bệnh rồi, dẫn em đi ăn sườn heo hấp tiêu."

Hừ, thừa biết anh chỉ ở đây nói suông, "Em đã khỏe rồi rồi!"

"Ngày hôm nay không được."

"Mặc kệ! Chính là ngày hôm nay." Tô Mộc đi tới trước mặt anh, "Em đã khỏe rồi, không tin thì anh sờ đi." Nói xong, Tô Mộc đưa đầu ra phía trước.

Mùi hương của dầu gội đầu tản ra ở chóp mũi anh, Cố Trừng Huy vỗ vỗ đầu Tô Mộc: "Nhanh đi ăn cơm."

Tô Mộc bĩu môi, làm nũng thất bại.

Mặc dù là cháo trắng, nhưng do Ngự Đỉnh Hiên nấu nên hương vị cũng đặc biệt ngon. Tô Mộc uống hơn phân nửa bát cháo phỉ thúy ngũ sắc, lại múc thêm gần nửa bát cháo thịt gà và cháo cá. Mà cháo thịt trứng muối yên vị trên bàn cơm, lại không ai hỏi thăm.

Cố Trừng Huy không kén ăn, chỉ không ăn trứng muối; mà Tô Mộc chỉ ăn trứng muối kho gừng đậm đà, hoặc là chan cùng với lão can ma, trứng muối nấu chung với cháo trắng, Tô tiểu thư cũng nhất quyết không ăn.

Cơm nước xong xuôi, Cố Trừng Huy mượn máy tính của Tô Mộc, ngồi ở cạnh bàn ăn xử lý văn kiện, mà Tô Mộc lại vùi người ở sô pha xem ti vi.

Ti vi đang chiếu bộ phim cung đấu nổi nhất hiện nay, nữ chính một đường lên cấp đánh quái, từ một cung nữ không có tiếng tăm gì trở thành phi tần trong hậu cung Hoàng quý phi. Lúc này, diễn đến cảnh nữ chính nghe nói nam chính bỏ mạng tại chiến trường, da ngựa bọc thây.

Cố Trừng Huy nghe thấy âm thanh sụt sùi, ngẩng đầu lên liền thấy Tô Mộc khóc đến thương tâm, hoàn toàn không ngừng rút khăn giấy. Cảm thấy có ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình, Tô Mộc quay đầu lại, mắt và mũi đều đã đỏ lên, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Cố Trừng Huy, Phó Hằng đã chết rồi..."