Chương 30

Cả hai cái khăn tắm đều rơi vào bồn tắm, là cô cố ý đi.

"Chìa khóa phòng trên bàn của phòng khách. Ở tủ quần áo có treo một chiếc váy ngủ màu trắng, bên cạnh còn có một bộ nội y màu đen, phiền anh mang đến giúp em luôn." Cuối cùng, Tô Mộc còn thập phần khách khí cùng anh nói một tiếng cảm ơn.

Nhưng là, anh khi nào thì đáp ứng đi lấy quần áo giúp cô?! Tưởng tượng đến người bên trong còn đang trần trụi thân mình, anh…

Sau đó, Tô Mộc liền nghe được tiếng đóng cửa "Rầm" một cái thể hiện tâm trạng tức đến hộc máu của người nào đó, cô dựa cửa phòng tắm, hai mắt cong cong. Một đầu tóc dài còn chưa lau khô, bọt nước theo đó nhỏ xuống từng giọt, làm ướt gạch men sứ dưới chân.

Thời điểm Cố Trừng Huy đi vào, trong tay cầm một cuộn màu trắng, nội y bị anh quấn ở bên trong. Anh gõ cửa phòng tắm, Tô Mộc nghiêng người ló đầu ra, có lẽ là do ở trong phòng tắm hơi lâu nên khuôn mặt nhỏ đều đã ửng hồng, cánh môi vốn đã hồng, bây giờ lại càng thêm liễm diễm.

Cố Trừng Huy đem quần áo đang cuộn lại thành một đống ở trên tay ném về phía cánh tay đang vươn ra của Tô Mộc, Tô Mộc còn chưa kịp bắt, một mảnh vải dệt màu đen cứ như vậy mà bay bay xuống đất.

Trong tầm mắt của hai người, mảnh vải màu đen kia không nghiêng không lệch, vừa vặn rơi xuống vũng nước nhỏ mà Tô Mộc mà ngồi. Tô Mộc có chút sững sờ, ngẩng đầu nhìn Cố Trừng Huy, đương nhiên, Cố Trừng Huy cũng đang rất là bất ngờ đấy.

"Cố Trừng Huy…Em cũng chỉ có một cái…"

"…"

Lau khô tóc xong, Tô Mộc từ phòng tắm đi ra, bộ đồ ngủ trên người có vẻ khá bảo thủ, cổ tròn tay ngắn, phần chân cũng không lộ ra.

Cố Trừng Huy đang ngồi trước bàn làm việc trong phòng sách, khi đối mặt với Tô Mộc, anh lựa chọn không để ý quay đầu đi.

Nhìn bộ dạng này của Cố Trừng Huy có điểm giống tiểu nam sinh ngây thơ, gợi lên trong lòng Tô Mộc một chút ác ý thú vị. Cô đi chân trần bước vào phòng, trong nháy mắt Cố Trừng Huy liền cảm giác được mùi hương của sữa tắm quanh quẩn khắp phòng, đó là mùi sữa tắm mà anh thường dùng.

Tô Mộc bước đến bên cạnh anh, dựa người vào bàn làm việc, hai tay chống lên mép bàn, nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô còn cố ý đặt cánh tay bị Triệu Hoài niết đỏ trước mặt Cố Trừng Huy, muốn bắt mắt bao nhiêu liền có bấy nhiêu.

Quả nhiên, giọng nam trầm thấp vang lên: "Cô không bôi thuốc?"

"Hả?" Tô Mộc đầu tiên là giả bộ sửng sốt, sau đó nâng tay lên: "Anh nói cái này sao, không sao cả." cô cười cười không thèm để ý nhưng Cố Trừng Huy lại nhíu mày. Tô Mộc nhìn thoáng qua thấy anh đang cúi đầu kéo ngăn tủ phía dưới, cầm ra một hòm thuốc, sau đó từ bên trong lấy ra một lọ thuốc mỡ giống với lọ thuốc hôm qua Hạ Chinh đưa cho cô.

"Bôi thuốc." Cố Trừng Huy đưa thuốc mỡ đến trước mặt Tô Mộc.

Tô Mộc đem cánh tay đặt tới trước mặt Cố Trừng Huy, giọng nói có chút ngây thơ: "Anh giúp em bôi."

Đêm nay, thật là đủ rồi đấy!

Cố Trừng Huy bỗng dưng đứng dậy đi ra khỏi thư phòng lại bị Tô Mộc kéo lại. Cô choàng hai tay lên cổ anh, khoảng cách lúc này của hai người vô cùng gần, trừ bỏ hương thơm của sữa tắm, còn có mùi hương vô cùng mềm mại của người phụ nữ.

Tô Mộc ngửa đầu nhìn không chớp mắt, trên mặt đều là ý cười. Cố Trừng Huy quay đầu đi liền nghe thấy giọng nói bên tai: "Cố Trừng Huy, anh đỏ mặt."

Lại trêu hắn! Người phụ nữ này…

Cố Trừng Huy híp mắt, đôi mắt thâm trầm. Sau đó, Tô Mộc liền cảm giác có một bàn tay ấm áp đang xuyên qua lớp váy ngủ sờ lên đùi cô, nhẹ nhàng chạm vào. Tô Mộc ngồi lên bàn làm việc của Cố Trừng Huy, anh cũng thuận thế ôm lấy eo cô.

Cố Trừng Huy cúi người về phía trước, dán người vào bàn. Tô Mộc phát hiện, cô đang đối mặt với Cố Trừng Huy trong một tư thế thập phần xấu hổ, mặt bàn lạnh lẽo kí©h thí©ɧ làn da, phía dưới giống như có gió lạnh thổi qua.

"Còn chơi sao?" Giọng nói người đàn ông vang lên, khác hẳn với sự trầm thấp như thường ngày.

Quả nhiên là thiên đạo luân hồi.

Lần này, người sững sờ là Tô Mộc.

Cô ngượng ngùng cười cười, đôi tay đang ôm cổ Cố Trừng Huy buông xuống, một bàn tay sờ phía sau eo, trong tay Cố Trừng Huy vẫn đang cầm thuốc mỡ. Tô Mộc cầm lấy thuốc mỡ từ trong tay anh ra, sau đó giống như một con mèo bị dẫm phải đuôi, đột nhiên nhảy từ trên bàn xuống: "Em trở về bôi thuốc!" Nói xong vội chạy nhanh đi.

Cửa phòng đóng "Sầm" lại một tiếng, Cố Trừng Huy đứng trong phòng khẽ cười một tiếng.

Có tà tâm nhưng không có gan làm tặc.

-----------------------------

Tô Mộc quay lại phòng của mình, dựa người trên cánh cửa, trái tim đập bình bịch như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực. Vừa rồi cô cảm giác được thân thể của Cố Trừng Huy có biến hóa, thiếu chút nữa liền lau súng cướp cò.

Nhưng mà, vì cái gì cô lại muốn chạy a?

Vấn đề này khiến Tô Mộc cảm thấy bối rối. Tô Mộc một bên bôi thuốc lên cổ tay, mụ nội nó Triệu Hoài ra tay cũng thật tàn nhẫn; một bên vẫn còn đang cân nhắc: Cô vì cái gì lại chạy đi.

Đây chẳng phải là mục đích của cô kể từ lúc gặp Cố Trừng Huy đến nay sao? Vì cái gì mà gặp cơ hội ngàn năm có một này cô lại lâm trận lùi bước? Nghĩ đến đây, Tô Mộc nhụt chí, Cố Trừng Huy nhất định là đang chê cười cô.

Sự thật chứng minh, khi chất adrenalin trong cơ thể con người tăng lên, quả thật không thể bình tĩnh được.

Tô Mộc cầm lấy di động, gõ một dòng ký tự sau đó dứt khoát gửi đi: [Cố Trừng Huy, có phải anh đang chê cười em không?]

Mười phút sau, di động Tô Mộc rung lên, Cố Trừng Huy chỉ đáp lại hai chữ: [Không có.]

Tô Mộc chưa từ bỏ ý định: [Thật sự không có?]

Lúc này, Cố Trừng Huy rất nhanh đã đáp lại: [Thật sự không có.]

Tô Mộc nhíu mày, sau đó lại tiếp tục gõ gõ: [Cố Trừng Huy, em không làm không phải bởi vì em sợ. Em chỉ là cảm thấy, nếu như hôm nay ngủ với anh, cũng sẽ không có lợi cho sự tiến triển trong quan hệ của chúng ta. Em không nghĩ chỉ muốn cùng anh làm chuyện đó, anh có hiểu không?]

Thời điểm đọc được tin nhắn này của Tô Mộc, biểu cảm của Cố Trừng Huy không được tốt lắm. Người này bây giờ lại biết nói chuyện có chừng mực? Còn biết phân tích cái lợi cái hại cho anh nữa sao.

Vài phút sau, di đông Tô Mộc rung lên, Cố Trừng Huy chỉ nhắn một chữ: [Ừ.]

Ừ? Chỉ có một chữ? Đây là có ý tứ gì? Là hiểu rõ lời cô nói, đồng ý với quan điểm? Trong lòng Tô Mộc nghĩ vậy, liền lập tức nhắn lại: [Ừ là có ý tứ gì?]

Cố Trừng Huy nhìn màn hình di động lại sáng lên, người phụ nữ này còn không định buông tha anh sao. Cố Trừng Huy đang định giải thích với cô một chút lại nhận được điện thoại của Hạ Chinh.

Tô Mộc đợi mãi vẫn chưa thấy Cố Trừng Huy nhắn lại, do mệt quá nên ngủ thϊếp đi.

Hồi lâu sau, di động sáng lên: [Không có ý tứ gì, nghỉ ngơi sớm một chút đi.]

---------------------------

Sáng hôm sau, sau khi xuống máy bay Tô Mộc liền chạy nhanh đến nhà Đồng Hiểu.

Tô Mộc chưa kịp gõ cửa đã thấy một dì nhà đối diện mở cửa đi ra: "Cô tìm Đồng tiểu thư nhà đối diện sao? Ngày hôm qua tôi thấy cô ấy kéo hành lý đi rồi."

Tô Mộc gật gật đầu nói cảm ơn, Đồng Hiểu đồ hỗn đản này, hôm qua trong điện thoại còn nói sẽ ngoan ngoãn đợi cô trở về. Kết quả lại chạy đi mất. Cũng là do Tô Mộc nóng vội, cô nên gọi điện trước mới phải.

Tô Mộc gọi điện thoại qua, Đồng Hiểu ở bên kia rất nhanh liền bắt máy, giọng nói lười biếng không nghe ra vui buồn: "Uy, Tô đại mỹ nhân, ngài tìm tiểu nhân có gì phân phó?"

"Cậu đang ở đâu?" Tô Mộc lạnh nhạt hỏi.

"Dưới chân Thương Sơn, bên bờ Nhĩ Hải." Đồng Hiểu nhìn khung cảnh non xanh nước biếc, uống một ngụm trà Phổ Nhị, vô cùng thích thú.

Tô Mộc cạn lời: "Cậu đang định chữa thương sao?"

"Cắt ~" Đồng Hiểu trợn mắt, tức giận nói: "Đồng đại tác giả mình không thể đi ra ngoài tìm nguồn cảm hứng được sao?"

"Được được được, Đồng đại tác giả, ngài cứ chậm rãi tìm cảm hứng." Tô Mộc biết lúc này Đồng Hiểu không muốn nói chuyện một cách đúng đắn nên cũng không dong dài nữa: "Không được uống rượu, không được quậy lung tung, nhanh trở về sớm một chút."

"Được được được, Tô nãi nãi, tiểu nhân đã biết." Đồng Hiểu bên kia gật đầu như gà mổ thóc.

Cúp điện thoại, Tô Mộc có chút mệt mỏi quay trở về nhà. Vừa mới nằm trên giường đã nhận được điện thoại của Tưởng Vân Chu: "Tô Mộc, đã quay về chưa?"

"Vừa mới xuống máy bay, ông chủ Tưởng có gì phân phó?"

"Nghỉ ngơi một chút sau đó tranh thủ đến phòng làm việc, chúng ta có một hợp đồng lớn."

Cúp điện thoại, Tô Mộc đứng trước gương nhìn bản thân trong gương. Không sao, cứ như vậy ra cửa. Tưởng Vân Chu nói có hợp đồng lớn, cũng xem như cho cô có chuyện để làm.

Lúc Tô Mộc đến studio, tất cả mọi người đều đã có mặt đông đủ. Nhìn thấy Tô Mộc đi vào, Trịnh Phàm vẫy vẫy tay với cô: "Lâu Hoa, nhanh đến đây."

Sau buổi liên hoan lần trước, Trịnh Phàm và Bành Vũ Siêu đều gọi Tô Mộc như vậy. Đối với xưng hô như vậy, trong lòng Tô Mộc chỉ có hai chữ: Hảo thổ.

Tô Mộc đi tới, trong tay Tưởng Vân Chu cầm một xấp tài liệu cực dày: "Đây là yêu cầu mà sáng nay đối phương gửi tới, ngày mai sẽ bắt đầu, trước tiên chúng ta sẽ dựa trên đây mà chuẩn bị, thứ sáu tuần sau sẽ tới đó trình bày." Tưởng Vân Chu đem tài liệu đưa cho mọi người, trên đó đều đã đánh dấu công việc cụ thể của từng người.

Tô Mộc cầm lấy tài liệu, là kế hoạch quay chụp một bộ phim tài liệu ngắn về đại dương…Lật sang trang đầu tiên, đập vào mắt là mấy chữ: Đầu tư tập đoàn Kim An.

"Kim An?" Tô Mộc theo bản năng liền nói ra hai chữ này.

"Ừ." Tưởng Vân Chu vẫn còn đang gõ máy tính ở trước mặt, cũng không ngẩng đầu lên nên không chú ý được biểu tình lúc này của Tô Mộc: "Nghe nói lúc đầu đầu tư sáu trăm vạn."

Tô Mộc ngạc nhiên, quả nhiên là hợp đồng lớn.

"Tô Mộc?" Tưởng Vân Chu ngẩng đầu "Hợp đồng lần này đối với chúng ta rất quan trọng, tôi cùng Viên lão sư đã thương lượng qua, tuần sau cô sẽ cùng chúng tôi đi thành phố S, tham gia cuộc tuyển chọn của Kim An."

"Tôi?" Tô Mộc sững sờ.

"Đúng vậy." Tưởng Vân Chu buông công việc trong tay: "Tôi đã xem qua tác phẩm của cô, cảm thấy rất xuất sắc." Tưởng Vân Chu dừng một chút uống ngụm cà phê, lại nói: "Đương nhiên, kỳ thật chúng tôi đều cảm thấy cần phải có một khuôn mặt đại diện cho studio, mà cô thì lại rất thích hợp."

Tô Mộc bật cười, đây là cái lý do gì vậy chứ: "Có thể cự tuyệt sao?"

"Không được, tôi là ông chủ, tôi định đoạt." Tưởng Vân Chu bình tĩnh nhìn cô, giọng điệu có chút nghiêm khắc nhưng khóe môi lại ẩn ẩn ý cười.

Đã là chín giờ tối, mọi người trong phòng làm việc đều lần lượt rời đi, Tưởng Vân Chu đi ngang qua bàn làm việc của Tô Mộc, trên tai cô còn đang đeo tai nghe nghiên cứu về công việc được phân phó lúc chiều.

Tưởng Vân Chu gõ gõ bàn: "Trở về sớm một chút."

Tô Mộc ngẩng đầu nhìn anh ta gật gật đầu, tầm mắt lại quay lại nhìn tài liệu trên bàn. Vốn dĩ Tưởng Vân Chu muốn hỏi cô có muốn anh đưa về không nhưng nhìn thấy bộ dạng chuyên chú của cô nên cũng không có quấy rầy nữa.

Thời điểm Tô Mộc tháo tai nghe xuống đã là mười giờ. Trong phòng làm việc là ánh đèn nhu hòa, cô đi đến chỗ máy lọc nước rót một ly nước, công việc trong Kim An cô không rõ ràng, nhưng bộ phim tài liệu này, Tô Mộc khẳng định là do Cố Trừng Huy chịu trách nhiệm, Cô nhớ tới trong hoạt động ngày hôm đó, Cố Trừng Huy đã thuyết trình về việc phục hồi bãi biển san hô.

Người đàn ông này a, một khi đã yêu thích thứ gì thì sẽ vô cùng kiên định.

Thời tiết tháng chín ở Vân Thành đã có chút lạnh, Tô Mộc đi dọc theo ngọn đèn đường, một chiếc xe bên cạnh đang tiến gần đến chỗ cô.

Tô Mộc dừng bước chân, cửa xe hạ xuống, người đàn ông trong xe mặc một chiếc sơ mi màu lam nhạt, từng cái cúc áo đều được cài chỉnh tề đang mỉm cười nhìn cô.

"Tiểu Thành ca?"