Chương 31

Lục Dịch Thành vừa rời khỏi một tiệc rượu tư nhân, trên người còn thoang thoảng mùi rượu. Anh xuống xe đi bên cạnh Tô Mộc, tài xế cũng yên lặng lái xe đi theo sau. Thực ra, những người quen Lục Dịch Thành đều biết anh hoàn toàn không phải một người dễ gần. Nhưng đối với Lục Dịch Thành, Tô Mộc luôn đem lại một cảm giác gần gũi khó giải thích.

Hai tay anh đút trong túi quần, nhẹ giọng nói: “Làm việc ở gần đây sao?”

Tô Mộc giơ tay chỉ vào cái logo sáng bóng trên đỉnh tòa nhà cao tầng phía sau. Lục Dịch Thành ngẩng đầu, xuyên qua lớp kính, nhìn thấy hai chữ "Hoàn Vũ": "Em thật là..." Nhất thời anh không biết nên dùng từ gì để miêu tả hành động này của Tô Mộc.

“Trời đất chứng giám, em không hề có mục đích xấu.” Tô Mộc nghiêm túc nói, Lục Dịch Thành bất giác cười nói: “Đồ ngốc mới tin em.”

…….

“Có lúc thật ngưỡng mộ em”. Lục Dịch Thành vừa đi vừa tự nói với chính mình “Đã nhận định một người rồi, liền cứ mặc kệ tất cả mà theo đuổi, dường như có một sức lực vô tận”

“Anh Tiểu Thành là đang cười em sao?” Tô Mộc nghiêng đầu: “Có phải nghĩ mặt em dày, không biết xấu hổ”.

Lục Dịch Thành hơi ngẩn người, anh nhìn vẻ tinh nghịch trong mắt cô gái trước mặt, sau đó lại nở nụ cười: “Mặt dày có gì không tốt, việc người khác không làm được, em lại có thể làm được. Năm đó trong đại viện cũng có không ít người nhớ thương Trừng Huy, nhưng cuối cùng người được lợi không phải là tiểu nha đầu em sao."

“Đó là vì năm đó em cũng là tiểu tiên nữ người gặp người yêu.” Tô Mộc ba hoa nói với anh.

“Ừm” Lục Dịch Thành nhẹ ân một tiếng: “Bây giờ vẫn thế.”

Hả?

Tô Mộc quay đầu nhìn Lục Dịch Thành, người đàn ông cao hơn cô nên rất dễ dàng nhận ra cô đang ngẩng đầu nhìn mình.

Nụ cười của cô gái trước mặt vô cùng xinh đẹp, một đầu tóc dài xõa sau lưng, đôi mắt thanh triệt sáng ngời phản chiếu ánh sáng của những ngọn đèn đường.

Lục Dịch Thành có chút không được tự nhiên quay đầu lại: "Nói thử xem, muốn theo đuổi như thế nào?"

Trong chốc lát Tô Mộc không nhận ra điểm bất thường, từ từ thở dài "Con đường phía trước mờ mịt lại xa xôi, nước chảy thì đá mòn."

“Ừm, anh tin tưởng em.” Lục Dịch Thành sờ sờ đầu cô: “Chỉ cần chân thành, sắt đá cũng mòn.”

Tô Mộc đập tay của Lục Dịch Thành xuống khỏi đầu mình, “Cố Trừng Huy bây giờ căn bản chính là dầu muối đều không ăn, giống như một cục đá vậy, vừa cứng vừa lạnh.”

“Nếu không thì từ bỏ đi?” Lục Dịch Thành biết tiếp theo Tô Mộc sẽ nói gì, nhưng có điều anh vẫn muốn trêu cô một chút.

Không ngờ Tô Mộc lại cười khanh khách nói: “Anh Tiểu Thành, anh từng nghe qua bài hát này chưa?” Tô Mộc vừa đi vừa nói: “Không chiếm được thì vĩnh viễn sợ hãi, được sủng ái thì không cần sợ hãi. Mà em…"

Tô Mộc đứng yên: "Vừa lúc lại chính là người phía sau."

Bởi vì cô biết, cô là người được sủng ái đó, cho nên cô không sợ, không sợ anh đối với cô ngoảnh mặt làm ngơ, không sợ những lời châm chọc của anh. Hơn nữa, bọn học cũng đang từng bước làm lành với nhau.

Lục Dịch Thành cứng đờ người, trong lòng thầm lặp lại lời nói của Tô Mộc: Không chiếm được thì vĩnh viễn sợ hãi, được sủng ái thì không cần sợ hãi. Vậy anh, xem như là người phía trước sau?

Lục Dịch Thành thở dài, kỳ thực anh còn không tính là sợ hãi, bởi vì biết trước là sẽ không có khả năng cho nên anh đã sớm cắt đứt ý niệm không nên có của mình.

——

Thời điểm con người ta bận rộn thì thời gian cũng sẽ phá lệ mà trôi nhanh hơn, đợi lúc Đồng Hiểu gọi điện tới thì đã là một tuần sau. Bên kia đầu dây, giọng nói không nghiêm túc của Đồng Hiểu vang lên: "Tô đại mỹ nhân, đã lâu không gặp, thật là nhớ cậu mà. Năm nay, Đồng đại gia mình đặc biệt bao một chỗ cậu thích nhất, vẫn là hi vọng đại mỹ nhân sẽ tới."

“Bà cô đây không rảnh!” Tô Mộc vừa định cúp máy, lại nghe thấy Đồng Hiểu ở bên kia điện thoại la lên: “Đừng cúp máy! Đừng cúp máy! Tớ đặc biệt mang tới cho cậu mơ Đại Lý, chờ cậu tới vỗ về tâm hồn tổn thương của tớ. "

Tô Mộc đột nhiên nhớ tới chuyện của Triệu Hoài, gần đây cô luôn bận rộn với công việc mà suýt chút nữa quên mất cô nàng này vẫn đang đi chữa lành vết thương tình cảm cho mình: “Được rồi, đại mỹ nữ sẽ tham gia, gửi địa chỉ đi. "

"Chỗ cậu thích nhất." mà Đồng Hiểu nói thật ra là một quán thịt nướng, ở phía sau Vân Đại, tên là "chỗ cũ". Khi còn đi học Tô Mộc đặc biệt thích đến đây ăn xiên thịt. Khi cô đến nơi, quán thịt nướng đã không còn chỗ ngồi, Đồng Hiểu cách đó không xa đang vẫy tay với cô.

"Đại mỹ nhân, cậu nhìn xem. Bọn họ tới đây đều là vì muốn thấy khuôn mặt xinh đẹp của cậu." Đồng hiểu chỉ vào một vòng người quanh mình, lại nhìn Tô Mộc trước mặt , áo sơ mi trắng cùng quần jean:" Không phải chứ...Tại sao cậu có thể ăn mặc vô vị như vậy."

“Chính chủ không ở đây, mình mặc cho ai xem chứ” Tô Mộc tự mình ngồi xuống. Cô cũng không nói dối, dạo này Cố Trừng Huy đúng là không ở Vân Thành, có điều tuần này Tô Mộc rất bận, đôi khi cũng lười trag điểm hay ăn mặc chau chuốt. Tô Mộc ngẩng đầu nhìn Đồng Hiểu, cô nàng lại ném một ánh mắt xem thường về phía cô, giả vờ bắt chước dáng vẻ của cô nói: "Chính chủ không ở đây, mình mặc cho ai xem chứ ~".

Lời nói âm dương quái khí không có gì để bàn.

"Cậu không biết sao? Phụ nữ mặc đẹp vì người mình thích." Tô Mộc nói xong còn không quên đâm thêm một dao: "Đương nhiên, mình biết cậu vừa mới thất tình, trước mắt cũng không có người thích, vì vậy, cậu không hiểu được, mình biết. "

“Tuyệt giao đi!” Đồng Hiểu nghiến răng nói.

Tô Mộc nhướng mày: "Xem ra tâm trạng cậu rất tốt?"

Đồng Hiểu nhỏ giọng hừ hừ: "Chút chuyện như thế, mình sớm đã quên rồi."

“Quên được thì tốt, ngày mai mình phải đi công tác, cậu về rồi, mình cũng có thể yên tâm vài phần.” Tô Mộc nhìn thực đơn: “Gọi cánh gà chưa?”

Quán nướng "chỗ cũ" có một món đặc biệt đó là cánh gà nướng. Toàn bộ cánh gà được duỗi thẳng và xiên vào que, chấm với nước sốt gia truyền của nhà ông chủ, mỗi lần khi được dọn ra, cánh gà nướng nóng hổi, bên ngoài là một lớp vàng ruộm, cắn xuống một miếng giòn rụm nhưng phần thịt bên trong vẫn rất mềm và ngon. Khi Tô Mộc còn đi học, thích nhất chính là món này.

“Gọi đây gọi đây, hôm nay cậu ăn thỏa thích.” Đồng Hiểu gọi ông chủ đem ra hai chai bia trước.

Hai cái cánh gà cùng nửa chai bia xuống bụng, Đồng Hiểu vỗ bàn một cái: "Cậu nói cậu phải đi tổng bộ Kim An?"

“Ừ, ngày mai.” Tô Mộc còn đang gặm cánh gà nên lời nói có chút không rõ.

“Mẹ nó, cậu đây là muốn đánh vào nội bộ quân địch sao ?” Đồng Hiểu xuýt xoa nhìn cô.

Tô Mộc thích thú gật đầu: "Đây là một cách hay, biết người biết ta trăm trận trăm thắng."

“Mộc Mộc à, thật không thể nhìn ra, cậu cũng rất lợi hại đấy.” Đồng Hiểu cười tít mắt lại đưa cánh gà qua cho cô: “Dạy mình đi.”

Tô Mộc nhướng mày, đây là có ý gì? Cô đặt xiên nướng trong tay xuống, đứng thẳng người, dõng dạc nói: "Đồng Hiểu, mình thu nhận cậu"

Đồng Hiểu cười hì hì hai tiếng: "Sư phụ hãy bình tĩnh đã, đợi người từ tổng bộ Kim An trở về, chúng ta lại bàn tiếp chuyện này ha. Việc chủ yếu bây giờ của cậu là phải chuyên tâm đánh hạ Cố Trừng Huy. Nào, chúng ta cạn ly!" Đồng Hiểu giơ chai bia trong tay lên: "Chúc cậu đại thắng trở về!"

Tô Mộc cũng không từ chối cầm chai bia lên. Hai chai bia màu xanh lục chạm vào nhau phát ra âm thanh trong trẻo, hai cô gái ngồi đối diện quầy thịt nướng, ngửa đầu uống bia.

Đây chính là thanh xuân và tình bạn.

Cho dù, chúng ta đã không còn trẻ nữa, nhưng sau khi con thuyền tình bạn bị lật, vẫn có thể đổi sang chiếc khác lớn hơn.

——

Ngày hôm sau, Tô Mộc lên máy bay cùng Tưởng Vân Chu và Viên Kiệt, đi đến thành phố S.

Khi máy bay hạ cánh, trời đã về đêm. Thành phố S nằm ở bờ biển phía Đông Nam, khác với sự thưa thớt của các thành phố phía Bắc, cũng không có nét độc đáo của các thành phố phía Nam. Những tòa nhà chọc trời mọc lên từ mặt đất, khắp nơi đều mang hơi thở của một đô thị lớn. Mà buổi đêm ở đây càng là một biển đèn, ánh đèn hai bên bờ sông Hoàng Phố sáng rực rỡ, tái hiện một cách sống động vẻ sang trọng, lãng mạn của thành phố này.

Đây là quê hương của Tô Mộc, sau một thời gian dài xa cách, hương vị quen thuộc lại hiện lên trước mặt.

Có điều, Tô Mộc còn chưa kịp cảm nhận một chút phong thổ cố hương thì đã phải bắt đầu luôn vào công việc.

Tô Mộc đứng ở tầng dưới của tập đoàn Kim An, nhìn lên tòa nhà cao chót vót, đây là lần đầu tiên cô đến đây, hiện lên trước mắt là hơi thở của sự xa hoa và sang trọng.

Đúng vậy, xa hoa và sang trọng.

Lễ tân chào hỏi một cách lịch sự, sau khi nói rõ ý định của mình, nhóm người Tô Mộc lại được thông báo rằng thời gian trình bày của họ đã được điều chỉnh.

Thông báo ban đầu mà họ nhận được là vào lúc 10 giờ 30 sáng nay, là nhóm trình bày thứ hai. Tuy nhiên, 8 giờ 30 phút sáng, khi ba người đứng ở tầng dưới của tập đoàn Kim An, lại được thông báo rằng thời gian đã được điều chỉnh thành năm giờ chiều, là nhóm cuối cùng.

“Vân Chu, cậu xem chuyện này là thế nào?” Đối với thái độ này của Kim An, Viên Kiệt thực sự có chút tức giận.

Tưởng Vân Chu cau mày: Kim An mấy năm nay luôn có danh tiếng tốt trong ngành, thông thường thì sẽ không xuất hiện việc nói một đằng làm một nẻo như vậy. Tô Mộc ngoan ngoãn đứng ở một bên không nói gì.

“Thôi bỏ đi, nếu thời gian đã hoãn lại rồi thì chúng ta quay trở về, buổi chiều lại đến đây.” Tưởng Vân Chu đưa Lão Viên và Tô Mộc rồi trở về khách sạn nghỉ ngơi.

Tuy nhiên, đợi đến 5 giờ 30 chiều, phần trình bày của nhóm trước đó đã kết thúc được hai mươi phút nhưng nhân viên vẫn chưa thông báo cho họ vào trong chuẩn bị.

Viên Kiệt có chút không kiên nhẫn: "Bọn họ là có ý gì vậy?"

Cửa phòng hội nghị vừa đúng lúc mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp trong trang phục công sở bước ra: "Thực sự xin lỗi, đã để các vị đợi lâu. Tôi vừa nhận được thông báo rằng phần trình bày của nhóm mười phút nữa sẽ bắt đầu. Mời các vị vào chuẩn bị trước một chút. Tôi rất xin lỗi vì sơ suất ngày hôm nay. "

Người phụ nữ xinh đẹp, nói chuyện ôn nhu lại khách khí, hơn nữa cũng đã xin lỗi, cho dù muốn phát hỏa cũng không thể được. Vì vậy nên Tô Mộc cũng khách sao nói mấy câu.

Tiến vào phòng hội nghị lớn, Tưởng Vân Chu và Viên Kiệt đi tới các thiết bị chuẩn bị tư liệu trình bày, Tô Mộc đứng ở trong một góc, cô ngẩng đầu đánh giá mọi người trong căn phòng này, hai ba mươi người, đều là những tinh anh trong giới, âu phục giày da, trên mặt mỗi người đều là biểu cảm trang nghiêm, dáng vẻ đã chuẩn bị sẵn sàng. Cẩn thận quan sát, thật ra ẩn chứa một chút mệt mỏi. Có điều, anh không ở đây.

Tưởng Vân Chu và Viên Kiệt đã làm xong công tác chuẩn bị, nhìn Tô Mộc gật gật đầu. Phần thuyết trình hôm nay là do Tô Mộc trình bày. Tuy rằng trước đó cô đã từ chối nhưng Tưởng Vân Chu cảm thấy giọng nói của cô vô cùng hay nên đặc biệt phù hợp với buổi thuyết trình ngày hôm nay.

Hôm nay Tô Mộc mặc quần ống rộng, dưới chân đi giày cao gót, buổi chiều cô đã trang điểm nhẹ một chút, lúc này thoạt nhìn không chỉ xinh đẹp mà còn lộ ra khí chất của một người phụ nữ giỏi giang. Tô Mộc chầm chậm bước lên phía trước, đứng dưới màn hình máy chiếu vô cùng lớn.

“Cô Tô, có thể bắt đầu rồi.” Nhân viên bên cạnh lên tiếng nhắc nhở.

Sau đó, toàn bộ ánh đèn trong phòng hội nghị đều tắt. Tất cả ánh mắt mọi người đều tập trung vào màn hình đang sáng cùng với một thân ảnh thon gầy đang đứng dưới màn hình. Trong bóng tối, không có người phát hiện ra phía cửa phòng họp truyền đến một tiếng bước chân rất nhỏ, cửa mở ra lại đóng vào.