Chương 29

Cố Trừng Huy muốn ăn cơm Tô Mộc làm sao?

Tô Mộc cũng không chắc, nhưng tay nghề của Cố Trừng Huy cô đã thử qua.

Năm Tô Mộc học cao trung, công việc của Tô Thiệu Hằng vô cùng bận rộn, hơn nữa ông lại thường xuyên đi công tác. Chính vì vậy nên một ngày ba bữa cơm của Tô Mộc đều ăn ở bên ngoài. Vào dịp cuối tuần, trong nhà sẽ có dì giúp việc sẽ đến quét dọn sau đó sẽ nhân tiện làm luôn cơm tối.

Có một lần, trong nhà dì giúp việc có chuyện bận nên đã xin nghỉ phép. Trùng hợp hôm đó Tô Mộc lại bị cảm mạo, đến chạng vạng tối cả người đều phát sốt. Cô mơ hồ đứng dậy đi tìm đồ ăn lấp đầy dạ dày, sau đó uống thuốc hạ sốt, buồn bã ỉu xìu ngã trên giường, cả người đều nóng đến khó chịu.

Sáng sớm hôm sau, Cố Trừng Huy đứng ở ngoài cửa ấn chuông, thật lâu sau vẫn chưa thấy có người mở cửa. Anh đã thỏa thuận với Tô Mộc, cuối tuần sẽ đến dạy kèm cho cô.

Thật ra Tô Mộc có nghe thấy tiếng chuông ngoài cửa, chỉ là lúc này cả người cô đều nóng hừng hực, hai mắt cũng không thể mở to được. Tiếng chuông điện thoại đầu giường vang lên, Tô Mộc sờ qua ấn nút nghe, liền nghe được giọng nói của Cố Trừng Huy: "Tô Mộc, mở cửa."

Cô cố gắng lết người đứng dậy đi ra mở cửa. Cố Trừng Huy nhìn thấy khuôn mặt rạng rỡ ngày thường của Tô Mộc lúc này đỏ ửng, tóc mái bị mồ hôi làm ướt đẫm dính ở trên trán, cả khuôn mặt đều ỉu xìu không có sức sống.

Trong nháy mắt nhìn thấy Cố Trừng Huy, Tô Mộc cảm thấy giống như tìm được chỗ dựa, nước mắt liền lập tức rơi xuống, nhào vào trong l*иg ngực của anh: "Cố Trừng Huy, sao bây giờ anh mới tới."

Giọng nói đều là oán trách cùng làm nũng.

Cố Trừng Huy nhìn Tô Mộc từ trên xuống dưới phát hiện cả người cô đều nóng rực: "Bị bệnh tại sao không nói?"

Giọng nói Cố Trừng Huy có chút nghiêm túc, lại có chút trách cứ. Tô Mộc cảm thấy ủy khuất nói: "Dì giúp việc cuối tuần có chuyện về quê…Tối hôm qua em đã uống thuốc hạ sốt…Em làm sao lại không muốn nói với anh…Ngày thường anh bận rộn như vậy, trường học lại quản nghiêm…Em nói thì anh có thể tới sao?"

Em nói thì anh có thể tới sao? Chỉ một câu nói đã làm Cố Trừng Huy mềm lòng.

Anh vốn dĩ không có ý trách cứ Tô Mộc, chỉ là thấy cô bị bệnh thì đột nhiên có chút sốt ruột nên không chú ý ngữ khí của mình khi nói chuyện, vừa định nói lời xin lỗi với cô, Tô Mộc đã lên tiếng trước: "Cố Trừng Huy, em đã một ngày một đêm không ăn cái gì…"

Cố Trừng Huy nhíu mày định cầm điện thoại lên gọi cơm hộp, Tô Mộc lại nói: "Em không muốn ăn đồ ăn bên ngoài…Anh có thể tự làm cho em ăn không, chỉ cần nấu cháo trắng cũng được…"

Đã nói đến dạng này, anh còn có thể làm thế nào?

Cố Trừng Huy đỡ Tô Mộc về phòng, nhìn cô dỗ dành: "Em nghỉ ngơi trước đi, anh đi xem tủ lạnh có còn gì ăn không, có chuyện gì thì gọi anh, được không?"

Giọng nói của anh trầm thấp mà dịu dàng, có lẽ chính Cố Trừng Huy cũng chưa phát hiện ra anh vậy mà lại có thể dùng ngữ khí ôn nhu khi nói chuyện. Tô Mộc kéo kéo góc áo thun của anh, bởi vì phát sốt nên cả người đều hơi ửng đỏ.

Cố Trừng Huy sờ sờ đầu cô: "Nghe lời anh, ngoan ngoãn nghỉ ngơi, rất mau sẽ xong."

Cách một phòng khách, Tô Mộc nghe thấy một trận lách cách lang cang từ trong bếp truyền ra. Cố gia tuy rằng không nuông chiều con cháu, nhưng Cố tiểu thiếu gia lớn như vậy vẫn chưa từng xuống phòng bếp bao giờ, cũng làm khó anh mười lăm phút sau đã bưng ra một chén mì rau xanh.

Mỳ nấu chín quá kỹ, muối cho hơi nhiều, Tô Mộc ăn một miếng mỳ, thành thật đánh giá: "Cố Trừng Huy, thật sự rất khó ăn."

Cố Trừng Huy lần đầu xuống bếp nấu lại bị đánh giá như vậy, tức khắc cảm thấy có chút chật vật: "Hay là cho thêm chút nước?" Anh thử hỏi.

Tô Mộc thật sự rất đói bụng, bỏ thêm vào bát mỳ nửa ly nước sôi, cũng có thể ăn hết được nửa bát. Cố Trừng Huy nhìn bộ dáng vùi đầu vào ăn mỳ của cô, vậy mà có một chút cảm giác thành tựu. Vừa nghĩ xong lại thấy Tô Mộc ngẩng đầu lên, lau lau miệng: "Cố Trừng Huy, anh nấu khó ăn như vậy, tương lai có thể cưới được vợ sao?"

Cố Trừng Huy nghẹn một chút, miệng cũng không buông tha: "Anh là cưới vợ, cũng không phải là nuôi heo." Nói xong, đứng dậy cầm lấy bát đũa trên bàn đi vào phòng bếp.

Tô Mộc đi theo phía sau, cô cảm thấy lúc này đã đỡ hơn nhiều rồi nên đứng dựa vào cửa nhìn khuôn mặt đang xụ xuống của Cố Trừng Huy, cười khanh khách nói: "Cố Trừng Huy, kỳ thật nuôi vợ và nuôi heo cũng giống nhau a."

Cố Trừng Huy không nói lời nào, vặn vòi nước ra rửa bát đũa.

Tô Mộc dựa vào khung cửa bên cạnh: "Cả hai đều phải được ăn ngon. Như vậy, heo được nuôi béo tốt mới bán đươc giá cao; vợ phải nuôi béo, mới không có sức cùng người khác chạy."

Cố Trừng Huy vẫn không nói lời nào, lấy nước rửa chén, tiếp tục làm công việc của mình.

Quả nhiên, cô gái phía sau không nhịn được, giọng nói ngọt ngào lại vang lên: "Cố Trừng Huy, kỳ thật em rất dễ nuôi."

Qua đây mà nhìn xem, cô ấy có biết là mình đang nói cái gì không, tiểu nha đầu mới mười sáu tuổi mà đã nghĩ đến chuyện này rồi. Cố Trừng Huy xoay người, đem bát đũa đã rửa sạch đặt lên trên giá đựng, giọng nói lạnh lùng: "Trở về ngủ."

Anh chưa từng dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với cô, Tô Mộc bĩu môi xoay người trở về phòng. Nhào lên giường êm mềm mại, dùng chăn quấn chặt lấy thân mình. Thật ra, vừa nãy lời ra khỏi miệng, chính cô cũng cảm thấy thẹn thùng. Nhưng mà có chút thích, chính là giấu không được.

Hơn nữa cô có thể nhìn thấy rõ ràng, vừa rồi khi Cố Trừng Huy đưa lưng về phía cô, lỗ tai của anh có chút đỏ.

----------------

Ngủ một lát tỉnh dậy cũng đã hơn nhiều so với hôm qua.

Tô Mộc cầm nhiệt kế trong tay: "Nhanh như vậy mà đã khỏi."

"Bộ dạng này của em là đang thất vọng sao." Cố Trừng Huy đứng ở mép giường nhìn vẻ mặt tiếc nuối của Tô Mộc, có chút buồn cười.

Tô Mộc bĩu môi: "Em chỉ là tiếc nuối nhanh như vậy mà đã khỏi rồi, làm em mất đi một cái lý do danh chính ngôn thuận nằm ăn vạ ở đây."

Cố Trừng Huy: "…"

----------

Hoạt động của thành phố M đã kết thúc, công việc của Tô Mộc và Cố Trừng Huy ở đây cũng đã xong. Hạ Chinh đã đặt xong vé máy bay, ngày mai Tô Mộc sẽ về Vân Thành luôn, Cố Trừng Huy thì muốn quay về thành phố S một chuyến.

Buổi tối, khi Cố Trừng Huy đang ngồi trong phòng xử lý văn kiện, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa "cốc, cốc". Anh tưởng là Hạ Chinh nên đi ra mở cửa, đến khi nhìn thấy người đứng ở cửa là ai thì cả người liền lập tức cứng lại.

Dưới chân Tô Mộc đi một đôi dép lê của khách sạn, trên người quấn một chiếc khăn tắm đang đứng ở cửa, so với khăn tắm còn trắng hơn chính là bờ vai trắng nõn mềm mịn cùng hai chân thẳng tắp tinh tế.

Hai tay cô túm lấy khăn tắm trước ngực, che dấu đi phong cảnh đằng sau nó, mái tóc ướt lộn xộn rủ sau lưng, bọt của sữa tắm có thể thấy rõ ràng trên mặt. Tô Mộc nhìn người đàn ông mặc áo thun trắng, quần xám ở nhà, cả khuôn mặt lạnh tanh đang đứng trước mặt, nuốt nuốt nước miếng: "Cố Trừng Huy, phòng của em đột nhiên hết nước, em có thể mượn phòng tắm của anh một chút được không…"

Trời đất chứng giám, lúc này không phải là do cô cố ý. Đang tắm được một nửa đột nhiên lại hết nước, ngay cả tóc cô cũng còn chưa gội xong. Hơn nữa, chuyện của Triệu Hoài cô vẫn chưa còn nguôi giận. Chỉ là, đêm hôm khuya khoắt, phòng lại hết nước, cô cũng thật bất đắc dĩ a.

Vì thế, ở cái khách sạn năm sao cao cấp này vào giữa đêm khuya, một người phụ nữ xinh đẹp phải quấn một cái khăn tắm, đứng trước cửa một tên đàn ông độc thân, hỏi hắn: Em có thể mượn phòng tắm của anh một chút hay không…

Cố Trừng Huy cảm thấy cả người đều bực bội, anh cau mày, cái người này, cũng đã thành cái bộ dạng này còn đứng ngây ngốc ngoài đó làm gì không biết? "Đi vào!" Cố Trừng Huy giống nói ra hai chữ này, ngữ khí giống như đang hạ mệnh lệnh.

Tô Mộc nghiêng người chen vào cửa phòng, tận lực không cùng Cố Trừng Huy tiếp xúc, người đàn ông này, lúc này nhìn thật dọa người a. Còn không phải chỉ là mượn phòng tắm một chút thôi sao…

Tô Mộc vừa bước vào phòng tắm bên cạnh phòng khách, chưa đến hai giây lại đi ra.

Cố Trừng Huy vẫn còn đang ở cửa nhíu chặt mày.

"Cái kia…Cố Trừng Huy…" Tô Mộc chỉ vào phòng tắm: "Bên này cũng không có nước…"

"Phòng ngủ." Cố Trừng Huy lạnh lùng ném hai chữ, sau đó xoay người đi vào phòng sách.

Cửa của phòng ngủ chính vẫn còn mở, Tô Mộc đi đôi dép lê vừa to vừa rộng bước vào. Trên sô pha có đặt một cái khăn tắm, có lẽ là Cố Trừng Huy vừa mới tắm xong.

Phòng tắm rất rộng, ở giữa có một bồn tắm hình vuông đủ cho hai người tắm. Đồ vật ở đây cũng khác với những phòng khác trong khách sạn, toàn bộ đều là đồ riêng của Cố Trừng Huy. Hiển nhiên, căn phòng này là đặc biệt bài trí vì anh.

Tô Mộc thò đầu ra khỏi phòng tắm: "Cố Trừng Huy ~" cô hướng về phía thư phòng gọi một tiếmg: "Cố Trừng Huy ~ em có thể mượn bồn tắm của anh tắm một chút không?"

Cố Trừng Huy: "…"

Qua khoảng nửa phút, Tô Mộc tưởng Cố Trừng Huy không nghe thấy, đang định gọi tiếp liền nghe thấy giọng nói lạnh băng của Cố Trừng Huy: "Tùy tiện dùng." Tô Mộc cong khóe miệng cười, cởi dép lê, bàn chân trắng nõn dẫm lên gạch men sứ cao cấp, có chút lạnh.

Ước chừng bốn mươi phút đã trôi qua, Cố Trừng Huy ngẩng đầu nhìn về phía phòng ngủ, người kia tựa hồ vẫn chưa có ý định đi ra khỏi phòng tắm. Anh nhíu nhíu mày, bút máy trên tay không tự giác mà đập xuống mặt bàn, sau đó quyết đoán gấp lại tài liệu, đứng dậy đi đến chỗ phòng tắm của phòng ngủ chính.

Bên trong không có tiếng động gì, Cố Trừng Huy giơ tay gõ cửa, cũng không thấy trả lời: "Tô Mộc! Tô Mộc!" Một bên gõ cửa, một bên gọi tên Tô Mộc.

Tô Mộc mơ mơ màng màng từ trong bồn tắm tỉnh lại, lăn lộn cả ngày, cô thật sự là rất mệt. Nghe thấy giọng nói của Cố Trừng Huy, cô mềm giọng lên tiếng. Tiếng đập cửa bên ngoài dừng lại. Tô Mộc nhấc chân bước ra khỏi bồn tắm, khăn tắm ban đầu của cô đều đã dính nước.

Tô Mộc nhíu mày kéo ngăn tủ của phòng tắm ra, bên trong quả nhiên còn một cái khăn tắm khác, chỉ có một cái khăn tắm bình thường, áo choàng tắm cũng không có. Tô Mộc không nói hai lời, gỡ khăn tắm xuống, ném vào bồn tắm. Khăn tắm trắng tinh ướt đẫm, thật mau liền chìm xuống nước.

Sau đó, Tô Mộc đứng bên cạnh cửa, nhỏ giọng nói: "Cố Trừng Huy? Anh còn ở bên ngoài không?"

Lúc này Cố Trừng Huy xác thật là đang đứng ở bên ngoài, nghe thấy giọng nói mềm mại vang lên, trực giác của anh liền mách bảo sắp có chuyện không hay xảy ra. Quả nhiên, Tô Mộc thấp giọng tiếp tục nói: "Khăn tắm của em đều rơi vào bồn tắm, anh có thể đến phòng em lấy giúp em một bộ quần áo không."

Cố Trừng Huy: "Trong ngăn tủ còn một cái khăn tắm khác."

Tô Mộc: "Cũng rơi vào bồn tắm…"

Cố Trừng Huy: "…"