Chương 28

Người đàn ông đang ngồi phía dưới đứng dậy bước lên, dáng người cao lớn anh tuấn, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều toát ra khí chất phi thường. Tô Mộc ngồi một góc trong hội trường nhìn ánh đèn chiếu lên khuôn mặt của Cố Trừng Huy, khiến cho ngũ quan của anh càng thêm tuấn tú.

"Chào mọi người, tôi là tổng giám đốc của tập đoàn Kim An, rất vui khi được đứng ở đây." Giọng nói người đàn ông trầm thấp, tràn ngập từ tính lại gợi cảm.

Một Cố Trừng Huy như vậy, Tô Mộc cảm thấy vô cùng quen thuộc nhưng lại cũng thập phần xa lạ.

Đó là một Cố Trừng Huy ở lễ tốt nghiệp trong trường quân đội, lần đầu tiên cô nhìn thấy anh mặc quân phục.

Vóc người nam sinh cao lớn đi ở phía sau đội ngũ, trên đầu đội quân mũ, mặc một thân quân trang trắng tinh chậm rãi đi vào hội trường. Người con trai tuấn tú đó, chính là bạn trai của cô.

Sinh viên ở đó sau khi tốt nghiệp đều được nhận được một món quà độc đáo, đó là một thanh kiếm kỷ niệm tên là "Hải chi kiếm", do hiệu trưởng đích thân trao cho sinh viên khi dự lễ tốt nghiệp.

Ngày đó, Tô Mộc ngồi dưới hội trường nhìn dáng người thẳng tắp của Cố Trừng Huy đứng dưới quân kỳ đỏ tươi, đọc lời tuyên thệ một cách nghiêm túc, từ trong tay hiệu trưởng nhận lấy đoản kiếm tượng trưng cho "Quân hồn" cùng "Trung hồn" của người quân nhân.

Bọn họ đứng trên đài trang nghiêm tuyên thệ, nói năng có khí phách. Trong nháy mắt kia, Tô Mộc cảm thấy như máu toàn thân đều đang sục sôi. Có lẽ cái này chính là mị lực của quân nhân đi, khắc vào trong xương cốt lòng nhiệt huyết cùng trung thành, khiến cho ngay cả một người như cô cũng phải kính nể lại tự hào.

Hiện tại nhìn người đàn ông một thân tây trang giày da trang nghiêm, Tô Mộc đột nhiên cảm thấy, Cố Trừng Huy mặc quân trang vẫn là soái hơn một chút.

Nếu như năm năm qua không có chuyện gì xảy ra thì lúc này nhất định trên người Cố Trừng Huy sẽ mặc một thân quân trang màu trắng, dáng người đĩnh bạt, lại anh khí bức người, còn có một loại cấm dục không nói nên lời. Mà phía sau hy vọng xa vời này, không chỉ là tình yêu của bọn họ, mà còn có lý tưởng cùng tín nhiệm nhiều năm của anh.

Đáng tiếc, có những chuyện nếu đã qua thì không có cách nào trở lại được. Tựa như lúc này Tô Mộc đang cầm gói thuốc trên tay, Hạ Chinh nói đây là thuốc của Cố Trừng Huy, nhưng cô cũng không biết được anh bị bệnh dạ dày từ lúc nào Nội dung bài phát biểu của Cố Trừng Huy nói về một câu chuyện xưa của biển cả. Từ dòng nước trong xanh rộng lớn đến việc sinh thái biển bị tàn phá, từ việc phục hồi san hô đến đường ngầm ngắm cảnh dưới biển. Đó là hạng mục du lịch sinh thái do tập đoàn Kim An bỏ vốn đầu tư và do Cố Trừng Huy đứng đầu phụ trách.

Tô Mộc biết cho dù đã trút bỏ đi một thân quân trang kia nhưng trong lòng Cố Trừng Huy vẫn luôn luôn tâm tâm niệm niệm nhớ thương sắc xanh của biển cả.

Thời điểm Cố Trừng Huy kết thúc bài phát biểu, dưới hội trường tràn ngập tiếng vỗ tay. Không ít người đều châu đầu ghé tai, tán thưởng phong thái của anh.

Cố Trừng Huy bước xuống dưới, cũng không quay trở lại chỗ vị trí của khách quý mà từ bên cửa hông rời đi. Tô Mộc nhìn theo bóng dáng của anh cũng cân nhắc một chút sau đó liền xoay người ra khỏi hội trường.

Quả nhiên, cô nhìn thấy Cố Trừng Huy và Hạ Chinh chân trước chân sau bước vào phòng nghỉ. Tô Mộc bước nhanh lên phía trước, lại bị bảo an cản lại: "Vị tiểu thư này, phiền toái ngài đưa giấy xác nhận."

Tô Mộc nhíu mày, đang muốn mở miệng giải thích, đã thấy Hạ Chinh đẩy cửa đi ra: "Là bằng hữu của Cố tổng."

Tô Mộc vừa bước vào liền nhìn thấy Cố Trừng Huy đang ngồi ở sô pha, cúi đầu nhăn mày, sắc mặt có chút tái nhợt. Tô Mộc giương mắt nhìn Hạ Chinh, Hạ Chinh nhân lúc Cố Trừng Huy không nhìn thấy, chỉ chỉ vào bụng của mình.

Tô Mộc hiểu ý, cúi đầu nhìn hướng dẫn sử dụng của hộp thuốc trên tay, lưu loát lấy ra hai viên thuốc, Hạ Chinh chạy nhanh qua đưa cho cô một ly nước ấm.

Cố Trừng Huy nhìn mũi giày đang tiến vào tầm mắt của mình. Anh giương mắt nhìn lên, trong tay Tô Mộc đang cầm hai viên thuốc màu trắng, giọng nói ngọt ngào vang lên trên đỉnh đầu: "Bị bệnh thì nên uống thuốc đúng giờ."

Cố Trừng Huy bật cười, cô đây là đang dạy bảo anh sao, sau đó duỗi tay tiếp nhận ly nước cùng thuốc rồi nói một tiếng cảm ơn. Trong khoảnh khắc hai tay chạm nhau, Tô Mộc phát hiện làn da của Cố Trừng Huy nóng rực, cô giơ tay đặt lên trán anh. Tô Mộc nhíu mày, giọng nói lạnh lùng: "Anh có biết mình đang sốt cao không? Nóng như vậy ít nhất cũng phải 39,5 độ trở lên."

"Chẳng lẽ mấy năm nay cô đi học y sao? Đυ.ng tay vào thì có thể biết bao nhiêu độ?" Lời nói của của Cố Trừng Huy có chút trào phúng, ngay cả anh cũng không phát hiện được mình có chút trẻ con. Nhưng bàn tay ôn nhu kia vẫn có thể xua đi một chút không khỏe của anh.

Tô Mộc cùng Cố Trừng Huy tách ra năm năm, có lẽ chuyện đó đã trở thành cái kim trong lòng Cố Trừng Huy. Mấy lần gặp mặt, bọn họ đều sẽ ăn ý mà không nhắc lại chuyện đó, nhưng có lẽ những bàng hoàng thất vọng đó vẫn luôn nghẹn lại ở yết hầu, không có cách nào gỡ ra được. Tô Mộc cũng từng nghĩ tới có phải hay không nên hảo hảo ngồi xuống nói chuyện với Cố Trừng Huy, dù sao năm đó khi cô rời đi vẫn còn nợ anh một lời giải thích.

Nhưng trước mắt bây giờ cũng không phải là lúc nói đến chuyện đó. Tô Mộc mặc kê người trước mắt, nắm tay kéo anh đứng dậy khỏi sô pha, "Hạ Chinh, lái xe tới bệnh viện gần nhất."

----------------

Bệnh viện không nhiều người lắm, báo cáo kiểm tra rất nhanh liền có, là viêm dạ dày cấp tính. Bác sĩ kê thuốc, dặn dò nằm trên giường nghỉ ngơi, đồ ăn thì nên ăn những món thanh đạm dễ tiêu hóa, tránh những món ăn cay nóng. Bởi vì Cố Trừng Huy vốn có bệnh bao tử, bác sĩ còn dặn dò ngày thường nên ăn cơm đúng giờ, không được hút thuốc uống rượu nữa.

Từ bệnh viện ra, Hạ Chinh trực tiếp lái xe trở về khách sạn, vốn dĩ giữa trưa Cố Trừng Huy còn có một cuộc xã giao nhưng lại bị Tô Mộc cưỡng chế không cho đi.

Tô Mộc dựa vào quầy bar, hai tay ôm ngực, giọng nói ngọt ngào nhưng đôi mắt lại lạnh lùng: "Cố Trừng Huy, em nghe nói giá trị con người của anh bây giờ cũng không tệ. Anh nói xem nếu bây giờ anh chết trên bàn tiệc, em liền đem tin nóng này bán cho truyền thông, có thể được bao nhiêu tiền? Nga…" Tô Mộc làm như có thật gật gật đầu: "Hẳn là phải đăng trên mạng trước, tiêu đề không cần dài quá, nhưng muốn hấp dẫn người xem, phải viết "Thái tử gia Kim An chết đột ngột". Anh nói xem, cổ phiếu Kim An sẽ giảm xuống bao nhiêu, lão gia tử có thể hay không tức đến giậm chân?"

Hạ Chinh đứng bên cạnh toát một thân mồ hôi lạnh, Tô tiểu thư cũng quá dọa người đi. Nhưng Cố Trừng Huy lại cười: "Người cũng đã chết, đâu cần quản nhiều như vậy?" Nói xong thì quay vào phòng ngủ, cũng không đi ra nữa.

Hạ Chinh đứng một bên mặt vô biểu tình, cũng đã sợ rớt cằm. Mấy năm nay anh ta thấy phụ nữ vây quanh Cố Trừng Huy nhiều vô kể, có ưu nhã, có kiều nhược, có gợi cảm, nhưng cũng chưa có một ai hùng hùng hổ hổ như Tô Mộc cả, chẳng lẽ ông chủ của anh ta lại thích kiểu người giống như thế này?

"Hạ tiên sinh?" Chờ Tô Mộc kêu đến lần thứ ba, Hạ Chinh mới phản ứng lại, có chút ngượng ngùng nói: "Xin lỗi Tô tiểu thư, tôi có chút thất thần."

Tô Mộc nhướng mày, là bị dọa sao? Cô lại mở miệng nói: "Cố tổng của các anh bị bệnh dạ dày đã bao lâu rồi?"

Hạ Chinh sửng sốt, không nghĩ tới cô hỏi đến chuyện này. Nhắc đến chuyện riêng của Cố Trừng Huy, Hạ Chinh luôn luôn nói chuyện một cách thận trọng, nhưng gần đây anh ta có thể nhìn thấy được Cố Trừng Huy đối với Tô Mộc không giống với những người khác: "Gần nhất là một hai năm nay, rất nhiều chuyện An lão gia đều giao cho Cố tổng."

Tô Mộc gật đầu: "Cố Trừng Huy vừa rời đi, hoạt động bên kia vẫn còn cần anh phải xử lý, bên này cứ để tôi."

Hạ Chinh đi rồi, Tô Mộc gọi điện đến nhà ăn của khách sạn, cô gọi một ít món ăn thanh đạm và cơm, sau đó ngồi ở sô pha. Cố Trừng Huy hẳn là không thích một cuộc sống như vậy đi? Anh vốn là người phi dương tiêu sái, một lòng hướng tới biển rộng trởi sao mênh mông. Thứ anh muốn là hùng ưng trên trời cao, là tự do bay lượn, hiện giờ lại bị vây lại một góc, dây dưa với những loại tính kế cùng quyền mưu bên trong.

Có lẽ do hôm nay thức dậy quá sớm, Tô Mộc nghĩ ngợi lung tung một chút liền ngủ quên trên sô pha.

Cố Trừng Huy trở lại phòng tắm rửa một chút, lúc đi ra đã nhìn thấy Tô Mộc đang ngủ trên sô pha. Hai mắt nhắm lại, khuôn mặt vốn hay tươi cười lúc này lại yên tĩnh, giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn, làn da oánh bạch vô cùng mịn màng, Thời điểm không ầm ĩ, thật ra nhìn vẫn có chút bộ dạng…

Cố Trừng Huy theo bản năng cầm lấy tấm chăn mỏng trên sô pha, cúi người nhẹ nhàng đắp lên cho cô. Lông mi Tô Mộc khẽ run, mùi hương dịu nhẹ của sữa tắm ấp đến khiến cô không thể nhịn xuống được, cánh tay thuận thế choàng lên cổ Cố Trừng Huy.

Cố Trừng Huy nhướng mày, đây là giả bộ ngủ? Anh nhìn người trước mặt khóe môi đầy ý cười, mi mắt cong cong, khuôn mặt có chút thất vọng nho nhỏ: "Vậy mà lại không phải?"

"Chuyện gì?" Giọng nói Cố Trừng Huy vững vàng, có chút khó hiểu.

Lúc này trên người Cố Trừng Huy mặc một bộ quần áo thoải mái, áo thun trắng, quần dài màu xám, vừa trẻ trung thoải mái lại gợi cảm. "Không phải đàn ông sau khi tắm xong đều trần trụi thân trên, lộ ra cơ ngực cùng cơ bụng gợi cảm, sau đó bên hông chỉ quấn một cái khăn tắm thôi sao…" Từng câu từng chữ Tô Mộc nói rất chậm, giọng nói tràn đầy khıêυ khí©h.

"Muốn nhìn?" Khó được lúc trong mắt Cố Trừng Huy tràn đầy ý cười. Nha đầu này, lần này trở về, lá gan càng lúc càng thêm lớn.

"Muốn." Tô Mộc trắng trợn trả lời, một bàn tay bám vào bả vai Cố Trừng Huy, một bàn tay theo ngực trượt xuống, mị nhãn như tơ: "Túi da của Cố tổng rất tốt, đương nhiên muốn nhìn. Chẳng những muốn nhìn, còn muốn…"

"Tưởng bở." Cố Trừng Huy đánh gãy lời Tô Mộc, còn tiếp tục đi xuống thì không biết cô sẽ lại nói lung tung cái gì nữa.

Nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, Cố Trừng Huy liền kéo cánh tay Tô Mộc xuống đứng dậy đi mở cửa nên cũng không nhìn thấy được vẻ mặt không giấu được ý cười của người sau lưng. Tô Mộc cảm thấy Cố Trừng Huy như vậy đặc biệt đáng yêu.

Nhân viên của khách sạn đưa cơm trưa tới, một phần cháo rau xanh ức gà, hai món thanh đạm là của Cố Trừng Huy. Mà Tô Mộc thì gọi cho mình một phần gà cay, một phần ngao xào cay, một chén cơm tẻ.

"Cô đối xử với người khác cũng quá kém rồi đấy." Cố Trừng Huy ngồi trước bàn nhìn hai phần đồ ăn. Mặc dù anh cũng không phải người ham ăn nhưng khi nhìn đĩa gà cay đỏ rực trước mặt, lại cảm thấy phá lệ muốn ăn.

"Anh là bệnh nhân, đương nhiên phải đặc biệt chiếu cố." Tô Mộc ngồi một bên dõng dạc nói, gắp một miếng ngao, dùng đũa tách vỏ của nó ra, sau đó gắp ra một miếng thịt ngao bỏ miệng: "Lúc còn ở nước ngoài, em đều đặc biệt nhớ đồ ăn Trung Quốc. Anh cũng không biết, tay nghề của em bây giờ có bao nhiêu tốt…"

Giọng nói càng lúc càng nhỏ, Tô Mộc giương mắt nhìn trộm Cố Trừng Huy đang nhăn mày không nói gì. Cô có chút ảo não, ở trong lòng thầm mắng chính mình như thế nào đang tốt đẹp lại nhắc đến chuyện ở nước ngoài. Mày a, quả nhiên là tự mình tìm đường chết.

Qua một lúc lâu, Cố Trừng Huy mở miệng: "Thật ra cô cũng đã tiến bộ không ít." Giọng nói trầm thấp lộ ra chút quen thuộc.

Tô Mộc sửng sốt, cô cho rằng Cố Trừng Huy sẽ hỏi những chuyện của cô trong mấy năm nay ở nước ngoài. Cô cũng đã chuẩn bị tốt nên trả lời anh như thế nào, nhưng Cố Trừng Huy chỉ nói một câu "Khá tốt". Kỳ thật, Tô Mộc vẫn có chút sợ hãi Cố Trừng Huy sẽ hỏi chuyện, cô không biết nên trả lời như thế nào, nói dối sao? Không, cô không muốn lừa gạt anh; Hay là nói sự thật? Quá khứ đen tối đó, cô không muốn nói, cũng không biết nên nói từ đâu. Bởi vì quá khứ năm năm đã trở thành một cái cảm xúc cấm kỵ mà bọn họ đều không muốn chạm vào.

Tô Mộc ngẩng đầu lên, trong đôi mắt vẫn chứa đựng ý cười. Khoảng cách của hai người vốn dĩ đã gần, lúc này Tô Mộc lại cúi người tới gần hơn, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Cố Trừng Huy, có phải anh đặc biệt muốn ăn cơm em làm hay không?"