Chương 6: Buông ra, ngoài ý muốn

Côn Minh không hổ danh là “Xuân thành”, mặc dù vào đông nhưng vẫn thơm hương cỏ xanh, phồn hoa tựa cẩm.

Chu Ngôn Thâm ở chỗ này mấy ngày, hoa tỷ dạy cậu chăm sóc hoa cỏ.

Cậu ngẫu nhiên sẽ nhớ tới Ngạn Tu Đồng, nhưng rất nhanh lại những chuyện khác làm quên đi.

Dự báo thời tiết báo có mưa, hoa tỷ có việc, Chu Ngôn Thâm giúp chị ấy đem thịt cùng mấy bồn cây dọn vào trong phòng.

Trần Thuật thấy tay áo cậu dính bùn đất, có chút không vui, “chị em lại sai sử anh?”

Chu Ngôn Thâm cười cười, “Không có gì, không nặng.”

Trần Thuật bĩu môi, đi tới giúp Chu Ngôn Thâm dọn chậu cuối cùng.

Chu Ngôn Thâm nói cảm ơn.

Những ngày qua an tâm, thanh thản như vậy.

Chu Ngôn Thâm bắt đầu kế hoạch thuê phòng ở chỗ này, ở lâu dài.

Trước đó, cậu muốn chính thức nói chia tay với Ngạn Tu Đồng.

Tình cảm của bọn họ có một bắt đầu chính thức vậy cũng cần một kết thúc chính thức.

Cậu tới Tô Châu mớigọi điện thoại cho Ngạn Tu Đồng.

Tâm trạng Ngạn Tu Đồng khó có lúc tốt thế này, hôm nay hắn đi bệnh viện xem Khâu Nghi, bác sĩ nói trạng thái của hắn rất tốt, không chừng có cơ hội tỉnh lại.

Ngạn Tu Đồng ngày đêm ngóng trông ngày này.

Trầm Mặc hỏi hắn, “Khâu Nghi tỉnh lại thật thì làm sao bây giờ? Cậu tính theo đuổi hắn một lần nữa?”

Nói thực, vấn đề này Ngạn Tu Đồng chưa từng nghĩ tới.

Hắn không nghĩ Khâu Nghi sẽ tỉnh lại, cho nên chưa bao giờ nghĩ tới hai người có cơ hội phát triển gì.

Trầm Mặc nói khiến hắn nổi lên ý niệm, nhưng cũng chỉ là ý niệm.

Hắn không phải người độc thân, theo đuổi Khâu Nghi vậy Chu Ngôn Thâm xem như cái gì?

Lương tri của Ngạn Tu Đồng nói cho hắn không thể làm chuyện có lỗi với Chu Ngôn Thâm, Khâu Nghi chỉ có thể tạm thời đặt ở một bên. Nhưng hắn vẫn vui, rất rất vui.

Hắn nhịn không được muốn cùng Chu Ngôn Thâm chia sẻ chuyện này, “Ngày hôm qua bác sĩ nói……”

Lời nói chưa hết lại dừng lại, “Anh nói với em cái này làm gì?”

Hắn cẩn thận đánh giá gương mặt Chu Ngôn Thâm, đã lâu không nghiêm túc nhìn qua, phát hiện hai má cậu gầy ốm hơn trước kia.

“Em gầy đi.”

Chu Ngôn Thâm trầm mặc không nói gì.

Hai người cùng ăn bữa cơm, Chu Ngôn Thâm vẫn luôn thất thần, trong lòng ấp ủ lý do chia tay.

Gió đêm mang theo khí lạnh.

Từ nhà ăn đi ra, Chu Ngôn Thâm lấy hết can đảm, “Anh còn nhớ đêm 30 em nói có chuyện muốn nói với anh không?”

Ngạn Tu Đồng không nhớ rõ lắm, nhưng cảm thấy Chu Ngôn Thâm có chuyện quan trọng muốn nói, vì thế biểu thị chăm chú lắng nghe.

Chu Ngôn Thâm nói thẳng, “Chúng ta chia tay đi.”

Ngạn Tu Đồng sửng sốt đứng tại chỗ, hoài nghi mình nghe lầm, “Em nói cái gì?”

Chu Ngôn Thâm ngẩng đầu nhìn hắn, “Chúng ta chia tay đi.”

Lời nói ra khỏi miệng, Chu Ngôn Thâm bình thường trở lại, “Em biết tâm tư của anh không trên người em, cứ như vậy cũng không ổn, cho nên chia tay đi.”

Ngạn Tu Đồng hoảng sợ, hắn lập tức nghĩ tới Khâu Nghi nằm ở bệnh viện, cho rằng mình giấu giếm rất tốt, Chu Ngôn Thâm sẽ không biết, trong lòng yên ổn vài phần, “Em có ý gì?”

Chu Ngôn Thâm không muốn nói quá sâu, cậu cùng Ngạn Tu Đồng mấy năm nay liên hệ càng ngày càng ít, chia tay đã thành chuyện tất nhiên.

Cho nên cậu cho rằng Ngạn Tu Đồng sẽ không đem chuyện chia tay để trong lòng, “Chỉ là không muốn tiếp tục nữa, hai ta cả tháng không thể ngồi cùng nhau ăn bữa cơm, như vậy khác gì độc thân?”

Ngạn Tu Đồng lại không nghĩ như vậy, suy nghĩ của hắn bay tới vấn đề khác, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Chu Ngôn Thâm, “Em có phải hay không có người khác?”

Chu Ngôn Thâm bị vấn đề này chọc cười, lửa giận thiêu đốt trong lòng, nhưng cậu nhịn xuống, “Rốt cuộc là ai có người khác?”

Ngạn Tu Đồng như rơi vào hầm băng, hắn đứng ở tại chỗ không nói nên lời.

Một lát sau, Chu Ngôn Thâm đốt điếu thuốc đặt bên miệng, “Khâu Nghi đúng không? Em đã thấy hắn.”

Thanh âm cậu bình tĩnh, không giống chất vấn.

Nhưng Ngạn Tu Đồng vẫn cảm thấy chột dạ, “Khi nào?”

Chu Ngôn Thâm xoa tóc, “Rất sớm.”

“Em biết anh từng thích hắn, hiện tại vẫn thích, em sẽ đi.”

Ngạn Tu Đồng theo bản năng giữ lại, “Anh từng thích hắn, nhưng hắn đãthành người thực vật, em không cần bởi vì hắn……”

Đây là lời mà tra nam hay nói?

Chu Ngôn Thâm căt ngang, “Tình yêu ba người quá chen chúc, em không chịu nổi ủy khuất này.”

Ngạn Tu Đồng cầm cánh tay cậu, sức lực rất lớn, “Hắn không phải kẻ thứ ba.”

Sắc mặt Chu Ngôn Thâm có chút tái nhợt.

Cậu không biết lời này của Ngạn Tu Đồng có ý gì, là giải thích cho cậu? Hay là muốn bảo vê Khâu Nghi?

Cậu cảm thấy mình mới là người nên tức giận, nhưng Ngạn Tu Đồng thoạt nhìn còn tức giận hơn cậu.

Ngạn Tu Đồng đúng là đang tức giận, hắn ở đây rối rắm không thôi, lại không biết Chu Ngôn Thâm đã sớm tính toán muốn bỏ hắn mà đi, hơn nữa không do dự chút nào, căn bản không muốn nghe hắn giải thích.

Chu Ngôn Thâm có chút tự giễu cười, “Em biết rồi.”

Ngạn Tu Đồng giải thích, “Anh nói không phải là ý đó.”

Chu Ngôn Thâm cảm thấy chính mình đã tận lực bình tĩnh nhưng khó có thể câu thông với hắn.

Cậu đem hóa khí trong lòng bộc phát ra, “Không phải ý này là có ý gì? Ngạn Tu Đồng! Lúc anh nói dối có chột dạ không?”

Ngạn Tu Đồng bị chọc trúng điểm đau, nhíu mày, “Sao em lại trở nên khó chịu như thế?”

Một câu đem Chu Ngôn Thâm khắc hoạ thành người vô cớ gây rối.

Chu Ngôn Thâm thật sự tức đến bật cười, “Khó chịu?”

“Vậy anh muốn thế nào? Hiện tại anh chọn, có em không hắn, có hắn không em, anh sẽ chọn em sao?”

Ngạn Tu Đồng trầm mặc.

Hắn nghĩ đến câu mà Trầm Mặc hỏi hắn, “Khâu Nghi tỉnh lại thật làm sao bây giờ? Cậu tính theo đuổi hắn một lần nữa?”

Kỳ thật nên đem Khâu Nghi đặt ở vị trí gì chính Ngạn Tu Đồng cũng không rõ.

Đó là người hắn thích thời niên thiếu, còn chưa bắt tới tay liền hóa thành bọt biển biến mất.

Nhưng có thể chắc chắn một điều, Khâu Nghi hiện tại nằm trên giường bệnh không nơi nương tựa, nếu hắn thật sự buông tay sẽ giống như tự tay đẩy hắn (KN) đi chết.

Ngạn Tu Đồng không làm được.

Hắn trầm mặc ở trong mắt Chu Ngôn Thâm đã là câu trả lời, “Thôi bỏ đi, kể cả không có Khâu Nghi, hai ta cũng kết thúc rồi.”

Ngạn Tu Đồng muốn tiếp tục giữ lại, “Ngôn Thâm, suy nghĩ lại đi.”

Chu Ngôn Thâm không để ý đến hắn, qua đêm nay, hai người không liên quan đến nhau nữa.

Một mình cậu rời đi, tìm khách sạn gần đây ở một đêm.

Hoa tỷ hỏi khi nào cậu về.

Chu Ngôn Thâm nói cho ngày mai sẽ về, cậu vốn dĩ định hôm nay về, nhưng lại đổi ý muốn ăn một bữa cơm chia tay với Ngạn Tu Đồng.

Màn hình điện thoại sáng lên.

Ngạn Tu Đồng gửi tin nhắn.

[ xin lỗi. ]

Chu Ngôn Thâm tắt di động, không nghĩ nói gì nữa.

Ngạn Tu Đồng lớn hơn cậu mấy tuổi, nhưng tình cảm lại ấu trĩ kỳ cục.

Cậu vẫn yêu Ngạn Tu Đồng, nhưng cậu không có biện pháp chấp nhận trong lòng đối phương còn giữ một người khác.

Trái tim không đau như trong tưởng tượng, nhưng cũng có thể đã bị lạnh đến chết lặng.

Bạch nguyệt quang, nốt chu sa, như một thứ chặn ở yết hầu, làm cậu nhận thức rõ người kia yêu kỳ thật không phải cậu.

Chu Ngôn Thâm ngồi dưới đèn đường trong chốc lát, khi đứng dậychân có chút tê.

Phía trước là ngõ nhỏ tối tăm không ánh sáng, bóng đêm xuống giống một con quái vật giương to mồm màu đen.

Giờ này đi ngõ nhỏ rất không an toàn.

Chu Ngôn Thâm tính toán đi đường vòng.

Ngõ nhỏ truyền đến một tiếng kêu cứu.

Chu Ngôn Thâm cả kinh.

Một bé gái mặc đồng phục học sinh lớn tiếng kêu cứu, đứng đối diện là người đàn ông cao hơn cô bé một cái đầu, nhìn có vẻ là một tên say rượu.

Chu Ngôn Thâm không thích xen vào việc người khác, nhưng bảo cậu trơ mắt nhìn một bé gái bị bắt nạt là không có khả năng.

Cậu lớn tiếng quát, “Này!”

Tên say rượu giơ cánh tay lên, “Đừng xen vào việc của người khác!”

Chu Ngôn Thâm từ mặt đất nhặt một tảng đá ném mạnh vào hắn, tên kia nghiêng người tránh thoát.

Chu Ngôn Thâm giữ chặt cô bé chạy như điên.

Tên say múa may cánh tay uy hϊếp Chu Ngôn Thâm, “Biết tao là ai không? Dám xen vào việc người khác, tao sẽ gϊếŧ mày!”

Hắn nhấc chân đuổi theo hai người, nhưng ngõ nhỏ quá tối, bị vướng chân đến ngã xuống.

Chu Ngôn Thâm đem cô bé đưa tới dưới đèn đường, “Không có việc gì chứ?”

Cô bé lắc đầu, “Cảm…… cảm ơn.”

Cô bé vẫn sợ hãi, kinh hoảng thất thố chạy đi.

Chu Ngôn Thâm còn do dự báo cảnh sát hay không, thấy cô bé không bị thương, nghĩ thầm thôi bỏ đi.

Nhưng để tên say kia ở bên ngoài cũng không tốt lắm, huống chi hiện tại là mùa đông, lạnh ra chuyện thì làm sao bây giờ.

Chu Ngôn Thâm lấy di động ra, trên màn hình hiện ra một bóng đen.

Chu Ngôn Thâm sợ hãi trong lòng, không kịp phản ứng.

Một cái xẻng đập vào ót cậu.

Tên sau rượu thần sắc điên cuồng, “Ông đây nói muốn gϊếŧ mày thì phải gϊếŧ mày!”

Máu đỏ tươi chảy mảng lớn trên mặt đất.

Ý thức của Chu Ngôn Thâm dần dần biến mất.

Trước mắt giống như xuất hiện một bóng người mơ hồ, thần sắc lạnh nhạt, nhìn kỹ lại có thể nhìn ra ôn nhu trong mắt.

Chu Ngôn Thâm theo bản năng duỗi tay bắt lấy, nhưng trên tay đã không có sức lực.

Cạu lúc này mới phát hiện, cậu kỳ thật chưa buông được.

Một khắc cuối cùng trước khi chết cậu vẫn nghĩ đến Ngạn Tu Đồng.