Chương 7: Tử vong

Tuy rằng đã lập xuân, sông nước ao hồ vẫn lạnh như cũ.

Có người dậy sớm tập thể dục buổi sáng qua bờ sông, xa xa thấy một vật thể không rõ ở trên mặt nước.

Nhìn kỹ lại, hai chân phát run, nổi lơ lửng giữa sông là một khối thi thể bị ngâm đến trắng bệch trương phình.

Bước chân lảo đảo kêu lên một tiếng, sau đó báo cảnh sát.

Hôm nay trời u ám.

Ngạn Tu Đồng trước khi ra cửa trong lòng ẩn ẩn bất an, do dự muốn gọi điện thoại cho Chu Ngôn Thâm.

Đã hai ngày sau lần gặp trước, Ngạn Tu Đồng suy nghĩ rất nhiều.

Nghĩ lại mấy năm nay hắn cùng Chu Ngôn Thâm ở chung đích xác xảy ra vấn đề.

Bởi vì Khâu Nghi, hắn ít quan tâm Chu Ngôn Thâm hơn.

Hắn không cho rằng vấn đề nằm ở Khâu Nghi, bởi vì Khâu Nghi chỉ nằm một chỗ cần được chăm sóc, mà hắn trùng hợp có năng lực chăm sóc này.

Nhưng Ngạn Tu Đồng lại không có cách nào giải thích, nếu không thẹn với lương tâm, vậy vì cái gì muốn che giấu không dám để Chu Ngôn Thâm biết.

Khoảng cách giữa hai người họ càng lúc càng lớn, chuyện tới lúc này, đã rất khó cứu vãn.

Hắn thậm chí suy nghĩ có nên thật sự buông tay để làm cả hai dễ chịu hơn.

Nhưng nghĩ đến đây, trái tim hắn giống như là bị bóp lấy, đau đến hít thở không thông.

Chủ nhiệm gọi hắn, “Tu Đồng, có thi thể cần khám nghiệm, cậu mang tiểu Đặng đi đi.”

Ngạn Tu Đồng nhẹ nhàng thở ra, có lý do không gọi điện thoại.

Tới hiện trường vụ án, thi thể đã được vớt đến bờ sông.

Pháp y thực tập mới tới tiểu Đặng lần đầu tiên tiếp xúc hiện trường chết đuối, chịu không nổi phun ra, hắn có chút ngượng ngùng, sợ Ngạn Tu Đồng chê hắn vô dụng.

Không nghĩ tới Ngạn Tu Đồng ngược lại an ủi hắn, “Không có việc gì, lần đầu tiên chịu không được là bình thường.”

Ngạn Tu Đồng cẩn thận kiểm tra thi thể, “Người chết chết do ngoại lực va chạm, không phải chết đuối.”

Cảnh sát khu vực có chút kinh ngạc, “Sao?”

Không phải chết đuối nghĩa là có khả năng đây là án hình sự, yêu cầu cảnh sát hình sự tới đây điều tra.

Ngạn Tu Đồng kiểm tra xong, “Mang về, cần phải làm thêm một bước kiểm nghiệm.”

Thi thể bị cất vào trong túi.

Tiểu Đặng sắc mặt trắng bệch, nhưng hắn lần đầu tiên tham dự án tử, vẫn là ngăn không được lòng hiếu kỳ, “Người chết hẳn là rất trẻ đi? Cũng quá đáng thương, như thế nào sẽ bị gϊếŧ đâu?”

Ngạn Tu Đồng không có phản ứng gì, mấy năm nay hắn trải qua nhiều loại án tử này, vì tình, báo thù, người bị hại cũng không nhất định là vô tội, cho nên nghe mấy câu tiếc hận này hắn cũng không có cảm giác gì.

Ngạn Tu Đồng vẫn là nhân lúc rảnh rỗi gọi điện thoại cho Chu Ngôn Thâm, điện thoại vang lên rất lâu không ai nhận.

Dự cảm bất an từ từ gia tăng.

Không biết có phải bởi vì Chu Ngôn Thâm rời đi thái độ quá mức kiên quyết làm hắn sinh ra cảm giác nguy cơ rất mạnh hay không.

Hắn chỉ có thể tự trấn an chính mình, tình cảm 9 năm không phải nói đứt là có thể đứt, hắn còn có cơ hội vãn hồi.

Kết quả kiểm nghiệm thi thể không ra ngay được.

Ngạn Tu Đồng dựa lưng vào tường, trong lòng có loại cảm giác nói không nên lời.

Mấy thực tập sinh ở hành lang nói chuyện phiếm.

“Thân phận người chết đã biết chưa?”

“Nghe nói, hôm nay có cô bé tới báo nói hai ngày trước bị một tên say rượu dâʍ ɭσạи được người chết kia cứu, kết quả tên say rượu thật sự say không nhẹ, lấy xẻng đập vào đầu người chết.”

“Đm! Thảm quá đi!”

“Haiz! Hung thủ lá gan thật lớn, gϊếŧ người xong liền mang thi thể với hung khí ném trong sông! Trước khi ném còn lục túi nạn nhân, đem di động đi chợ second-hand bán, cho nên cảnh sát lập tức bắt được hắn.”

“Chúng ta còn cần kiểm nghiệm thi thể không? Hung thủ đã bắt được rồi mà?”

Ngạn Tu Đồng nhíu mày, muốn nói bọn họ không cần đi phỏng đoán vụ án.

Một gương mặt quen thuộc làm Ngạn Tu Đồng dừng bước.

“Chu Duyệt? Sao em lại ở đây?”

Mặt Chu Duyệt bi phẫn, bi thương đến suy sụp, hung hăng cho Ngạn Tu Đồng một tát, “Ngạn Tu Đồng! Anh thật là hay!”

Ngạn Tu Đồng đơ ra, người xung quanh cũng trong nháy mắt im bặt.

Khóe miệng Chu Duyệt châm chọc, cả người đều đang run rẩy, “Tự mình giải phẫu thi thể anh ấy! Sao anh xuống tay được!”

Ngạn Tu Đồng cảm giác máu bị đông lại.

Hắn nhớ tới thi thể kia gương mặt hoàn toàn thay đổi, trên người nhìn không ra nguyên trạng áo lông dê, bỗng nhiên ngộ ra cái gì.

Sau đó dạ dày hắn đau xót, nôn mửa.

Thực tập sinh hoảng sợ, vội vàng nói: “Không sao chứ Ngạn lão sư!”

Chủ nhiệm đi ngang qua không biết đã xảy ra cái gì, trêu đùa: “Làm sao vậy? Cũng không phải lần đầu tiên, như thế nào còn có phản ứng kích ứng?”

Ngạn Tu Đồng không nghe rõ, chỉ cảm thấy thế giới một mảnh trắng bệch.

Mọi người nhìn hắn ngã xuống.

“Ngạn lão sư!”

Ngạn Tu Đồng tỉnh lại, đột nhiên ngồi dậy hô, “Ngôn Thâm!”

Hắn cho rằng mình mơ thấy ác mộng, theo bản năng phải tìm Chu Ngôn Thâm.

Lúc hắn mới làm pháp y gặp được Chu Ngôn Thâm, ban đêm thường xuyên thấy ác mộng.

Chu Ngôn Thâm mỗi lần đều tỉnh trước hắn, cậu rót một ly nước ấm cho hắn, sau đó ôn nhu nhẹ nhàng ôm bả vai hắn, đem hắn dỗ ngủ rồi mới có thể nhắm mắt.

Tiểu Đặng đi tới, “Ngạn ca tỉnh rồi?”

Ngạn Tu Đồng không có phản ứng, biểu tình hoang mang.

Hắn chìm trong hồi ức, hắn nhớ tới Chu Ngôn Thâm thích rúc vào trong lòng ngực hắn nghe tướng thanh, đến khi mơ màng ngủ, giống như bạch tuộc quấn ở trên người hắn; nhớ tới Chu Ngôn Thâm lúc mới cùng hắn bên nhau rất thích cười, nhưng hai năm gần đây rất ít nhìn thấy trên mặt cậu có tươi cười, nhưng mà hắn cũng chưa từng chú ý tới.

Sao lại thành ra như vậy?

Hắn có chút không thở nổi, tên Chu Ngôn Thâm ở trước mắt hắn dần dần u ám xuống.

Tên này vĩnh viễn bị đông lại.

Tác giả có lời muốn nói: Chuyên môn không đúng mọi người đừng cười ta. Ta chỉ vì cẩu huyết mới làm giả thiết như vậy, thực tế là tên ngốc trong bụng không có nửa điểm học thức.