Chương 5: Phong cảnh

Cuộc điện thoại hôm qua xem như tan rã trong không vui.

Cả hai đều không có nhắc tới, nhưng đều biết người kẹp giữa họ kia là con sông không thể vượt qua.

Không ai đánh thức, Chu Ngôn Thâm trực tiếp ngủ đến khi mặt trời lên cao.

Cậu tra trên điện thoại tìm kiếm một lúc lâu, cuối cùng quyết định đi thôn Hải Yến xem nắng chiều.

Ra cửa gặp phải Trần Thuật.

Biết được cậu muốn đi ra ngoài du ngoạn, Trần Thuật chủ động đề nghị, “Em đưa anh đi.”

Chu Ngôn Thâm không nghĩ tới hắn nhiệt tình như vậy, ngượng ngùng từ chối∶ “Không cần, anh ngồi xe đi rất tiện.”

Hoa tỷ ở một bên nghe được, nói thẳng ∶ “Hắn nhàn rỗi, để hắn đưa cậu đi!”

Trần Thuật mở cửa xe, Chu Ngôn Thâm ngồi ghế phó lại, “Làm phiền cậu.”

Trần Thuật đáp ∶ “Không phiền.”

Qua hai giây lại bổ sung một câu, “Em cũng muốn đi ngắm phong cảnh.”

Chu Ngôn Thâm nguyên bản còn sợ cùng hắn ở chung sẽ xấu hổ, bởi vì nhìn hắn sẽ nhớ tới Ngạn Tu Đồng.

Nhưng nghe những lời này Chu Ngôn Thâm liền nhẹ nhàng một chút, cho rằng hắn trong nóng ngoài lạnh, điểm này thật ra khác biệt lớn với Ngạn Tu Đồng.

Tới thôn là khoảng 6h chiều, đúng là thời điểm tốt xem nắng chiều.

Xe dừng ở thôn bên cạnh, hai người xuống xe đi bộ.

Nơi này chưa bị khai phá, đường lát đá, rất có đặc sắc Côn Minh.

Bầu không khí an tĩnh thích ý, tâm tình Chu Ngôn Thâm thả lỏng.

Đi hai mươi phút mới đến đến đài ngắm cảnh.

Ánh nắng đầy trời, hoàng hôn buông xuống, toàn bộ ảnh ngược trên mặt hồ, thành một bức hoạ tươi đẹp cuộn tròn.

Chu Ngôn Thâm đứng bên hồ, ánh sáng bao phủ trên người cậu.

Trần Thuật lẳng lặng nhìn, cảm giác Chu Ngôn Thâm muốn dung hòa bức họa cuốn này.

Ánh mắt hắn giật giật, hỏi Chu Ngôn Thâm, “Anh, em có thể chụp ảnh cho anh không?”

Chu Ngôn Thâm nhợt nhạt cười, “Được a.”

Hình ảnh dừng trong nháy mắt này.

Trần Thuật dùng đôi mắt tinh tế miêu tả lại một lần bức họa cuốn, sau đó đem ảnh chụp đưa cho Chu Ngôn Thâm xem, “Anh, tâm trạng không tốt sao?”

Chu Ngôn Thâm ngẩn người, “Không có.”

Cậu cảm thấy chị em Hoa tỷ thật là thần kỳ.

Cậu quen che giấu cảm xúc của mình, người khác phần lớn không nhìn ra tâm trạng thật của cậu, nhưng không biết vì sao hai người kia có thể nhìn ra.

Hoàng hôn chậm rãi tiến trong hồ, không trung dần dần tối xuống.

Nhiệt độ không khí giảm, Chu Ngôn Thâm run lập cập.

Trần Thuật nhắc nhở cậu, “Bên này ngày đêm nhiệt độ chênh lệch lớn, cẩn thận cảm lạnh.”

Mới vừa xong Chu Ngôn Thâm liền hắt xì.

Nhưng cậu còn chưa nghĩ rời đi, liền nói ∶ “Xem thêm một lát liền trở về.”

Nói trong chốc lát, Chu Ngôn Thâm thật sự chỉ nhìn thêm năm phút.

Chuẩn bị rời đi Trần Thuật đột nhiên cầm tới một bó hoa hướng dương đưa cậu, “Tặng anh.”

Hoa mới vừa rồi mua ở ven đường.

Chu Ngôn Thâm cảm thấy kinh ngạc, “Đưa tôi làm gì?”

Trần Thuật khẽ cười, lúc hắn cười tựa như băng tuyết tan chảy, rất cuốn hút, “Hợp với anhi.”

Chu Ngôn Thâm nhận bó hoa kia.

Đây là bó hoa đầu tiên cậu được tặng trong đời.

Cậu thật ra rất thích hoa tươi, nhưng Ngạn Tu Đồng phương diện này không thông suốt, chưa từng tặng cậu.

Không, có lẽ chỉ không thèm để ý thôi.

Hắn để ý Khâu Nghi, nguyện ý mỗi lần đến thăm đều mang một bó hoa.

Nhận rõ hiện thực này, Chu Ngôn Thâm không khó chịu như trong tưởng tượng.

Thậm chí trên đường trở về tâm trạng của cậu tốt hơn rất nhiều.

Cậu nghĩ xem thế giới bên ngoài nhiều hơn, xem nhiều là có thể hoàn toàn buông xuống Ngạn Tu Đồng.