Chương 4: Điện thoại

Sáng 30 Chu Ngôn Thâm tỉnh rất sớm nhưng không có việc gì để làm.

Cậu nhớ rõ khi còn nhỏ ăn tết, sáng sớm cha sẽ đem cậu cùng em gái từ trong ổ chăn gọi dậy giúp việc nhà, sau đó chính mình nằm ở trên sô pha xem TV. Mẹ một mình ở phòng bếp chuẩn bị cơm tất niên, nhìn không được sẽ cùng hắn khắc khẩu, em gái tránh ở một bên không dám nói tiếng nào.

Chu Ngôn Thâm từng cực kỳ phiền chán tranh cãi như vậy, hiện giờ muốn trở về cũng không được.

Trên đường trống không nhưng trong mỗi một căn nhà nhỏ lại đều vô cùng náo nhiệt.

Hoa tỷ bật nhạc phóng không khí vui mừng.

Chu Ngôn Thâm nhớ tới một câu∶ náo nhiệt là của người khác, tôi cái gì cũng không có.

Cũng may cơm hộp không đóng cửa, cậu không đến mức bị đói bụng.

Giữa trưa, Chu Ngôn Thâm ăn xong một phần mì, nhận được điện thoại chúc tết của Chu Duyệt.

Hai người rất lâu không liên hệ, trò chuyện một lúc lâu.

Chu Duyệt hỏi cậu, “Hai người khỏe không?”

Chu Duyệt không thích Ngạn Tu Đồng, từ lần đầu tiên gặp mặt đã như thế.

Bởi vì Ngạn Tu Đồng luôn thích bá chiếm Chu Ngôn Thâm, Chu Duyệt cảm thấy hắn mưu mô, sợ Chu Ngôn Thâm bị khi dễ.

Chu Ngôn Thâm rất ít nói với em gái chuyện tình cảm, bỗng nhiên bị hỏi, cũng liền trả lời qua loa ∶ “Khá tốt.”

Chu Duyệt nhìn cảnh tượng phía sau Chu Ngôn Thâm, mẫn cảm phát giác không đúng, “Anh đi Tô Châu tìm hắn ăn tết?”

Chu Ngôn Thâm nói dối, “ừ.”

Chu Duyệt, “Vậy hắn đâu? Không phải vẫn bận công tác đi?”

Nửa câu sau mang chút trào phúng.

Chu Ngôn Thâm có chút không thoải mái nhưng cũng chỉ có thể gật đầu, “Hắn bận công tác.”

Ngạn Tu Đồng bận không phải nói dối, năm ngoái Chu Ngôn Thâm đi Tô Châu tìm hắn, hắn cũng chỉ rảnh hai ngày.

Dùng một ngày bồi cậu đi dạo khắp nơi, ăn bữa cơm, hôm sau liền tống cổ cậu trở về.

Chu Ngôn Thâm biết rõ, hắn dùng ngày còn lại để đi thăm Khâu Nghi.

Hắn bận nên càng muốn tranh thủ thời gian đi bệnh viện xem Khâu Nghi.

Cũng may Chu Duyệt không thực sự thích nói về Ngạn Tu Đồng nên không thể vạch trần hắn nói dối.

Buổi tối, hoa lão bản bưng tới chén sủi cảo.

“Không biết cậu có ăn cơm không, cho cậu chén sủi cảo.”

Chu Ngôn Thâm có chút cảm động, “Cảm ơn hoa lão bản.”

“Gọi hoa tỷ là được.”

Hoa tỷ giới thiệu người bên cạnh, “Đây là em trai chị, Trần Thuật, nhỏ hơn cậu ba tuổi.”

Hoa tỷ đối với em trai này rất kiêu ngạo, “Có phải nhìn không giống chị em ruột không? Gien tốt nhà của chúng tôi đều di truyền trên người hắn, hắn lớn lên đẹp hơn tôi nhiều.”

Chu Ngôn Thâm, “Đúng là rất đẹp trai, nhưng hoa tỷ cũng đẹp, mỗi người đẹp một kiểu.”

Hoa tỷ buồn cười, “Vẫn là cậu khéo miêng”

Nói còn không quên làm thấp người bên cạnh, “Hắn cứ như người câm không biết nói chuyện.”

Trần Thuật không vui lắm nhắc nhở, “Chị.”

Hoa tỷ liền không nói nữa, “Hắn bị các cô dì hỏi phát phiền, không muốn ngồi trong phòng, để hắn ngồi với cậu một lát.”

Nói xong liền đem Trần Thuật ném ở đây.

Lúc gần đi lại ném xuống một câu, “Nếu cậu không muốn tiếp hắn, cho hắn chỗ ngồi chơi game là được.”

Trần Thuật ngồi trên sô pha, lấy ra di động, “Anh, chơi game không?”

Chu Ngôn Thâm lắc đầu.

Trần Thuật liền không nói nữa, tự mình chơi game.

Hắn mặt mày rất tuấn lãng, khóe miệng lộ vẻ lạnh nhạt.

Chu Ngôn Thâm không thể ức chế nhớ tới Ngạn Tu Đồng.

Ngạn Tu Đồng cũng là môi mỏng như vậy, mắt phượng, đa số thời điểm có vẻ bất cận nhân tình.

Nhưng so với Trần Thuật, Ngạn Tu Đồng nhìn giống nam nhân thành thục hơn.

Cậu từng hoài nghi Ngạn Tu Đồng đối với cậu thấy sắc nảy lòng tham, nhưng kỳ thật chính cậu cũng là sắc dục huân tâm, bằng không sao lại sinh ra hảo cảm với Ngạn Tu Đồng từ ánh mắt đầu tiên?

Buổi tối Chu Ngôn Thâm đúng là chưa ăn cơm, một chén sủi cảo thật nhanh liền ăn xong.

Di động trên bàn đột nhiên vang lên, Chu Ngôn Thâm liếc mắt một cái, là Ngạn Tu Đồng.

Ngạn Tu Đồng cư nhiên nhớ tới gọi điện thoại cho cậu?

Chu Ngôn Thâm chớp mắt, hoài nghi chính mình xuất hiện ảo giác.

Trần Thuật nhắc nhở cậu, “Anh, không nhận sao?”

Chu Ngôn Thâm lúc này mới cầm lấy di động, “Ừ.”

Bên tai truyền đến giọng trầm thấp của Ngạn Tu Đồng, “Ngôn Thâm, năm mới vui vẻ.”

Chu Ngôn Thâm nghe thanh âm quen thuộc, nước mắt đột nhiên chảy ra.

Những năm Khâu Nghi chưa xuất hiện, đêm 30 Ngạn Tu Đồng dù có ở bên người cậu hay không, cứ đến 12 giờ sẽ nói với cậu một câu Năm mới vui vẻ.

Chu Ngôn Thâm cố gắng nén cảm xúc, “Anh không bận sao?”

Ngạn Tu Đồng, “Bận.”

Bận là thật, nhưng cũng không bận đến vậy.

Hắn chỉ là sợ hãi Chu Ngôn Thâm phát hiện sự tồn tại của Khâu Nghi, cho nên không hy vọng Chu Ngôn Thâm tới Tô Châu tìm hắn.

Ngạn Tu Đồng kỳ thật rất khó kết luận mình với Khâu Nghi tình cảm gì.

Hắn khi là thiếu niên thích Khâu Nghi, việc này như hạt giống chưa từng nở hoa kết quả cho nên khi mất đi thì ruột gan đứt từng khúc, bi ai muốn chết.

Khâu Nghi đã thành chấp niệm trong lòng, rất khó buông tay.

Nhưng hắn lại không bỏ được Chu Ngôn Thâm.

Ngạn Tu Đồng không làm được, hắn tự nhận vẫn yêu Chu Ngôn Thâm.

Cho nên dùng hết khả năng kéo dài không lựa chọn, hắn cảm thấy mình có thể nghĩ thông suốt, tương lai ngày nào đó hắn nhất định có thể hoàn toàn buông Khâu Nghi.

Chính hắn cũng ẩn ẩn cảm giác được quan hệ với Chu Ngôn Thâm đã không bằng dĩ vãng, hắn luôn lấy lý do bận công việc qua loa như vậy với Chu Ngôn Thâm, nói dối nhiều đến chính hắn cũng không rõ mình đến cùng là bận thật hay đơn thuần không muốn thấy Chu Ngôn Thâm.

Hôm nay hắn trực ban, tiểu Tề nhắc hắn mới nhớ gọi cuộc điện thoại này.

Điện thoại gọi đi, Ngạn Tu Đồng phát hiện hắn cùng Chu Ngôn Thâm thế nhưng không đề tài gì để nói chuyện.

Chu Ngôn Thâm, “Được, chờ anh không bận em có lời muốn nói với anh.”

Ngạn Tu Đồng nghe ra sự lạnh nhạt trong giọng nói của cậu, lông mày nhíu lại, Chu Ngôn Thâm chưa bao giờ dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với hắn.

Trần Thuật chơi xong ván game, ngáp một cái, nói với Chu Ngôn Thâm∶ “Anh, em về đây.”

Chu Ngôn Thâm gật đầu, đem chén đã rửa sạch đưa cho hắn, “Cầm chén về.”

Ngạn Tu Đồng cảnh giác, “Bên cạnh em có người?”

“ừ, em trai của bạn.”

Ngạn Tu Đồng rất không vui.

Hắn tưởng rằng Chu Ngôn Thâm một mình ăn tết, không nghĩ tới cậu lại cùng người khác.

Hắn cảm thấy trong lòng không thoải mái, thậm chí có chút ủy khuất, “Em cùng người khác ăn tết? Vậy sao em không tới tìm anh?”

Chu Ngôn Thâm bị hỏi phát ngốc.

Từ mấy hôm trước đã dò hỏi Ngạn Tu Đồng, chính Ngạn Tu Đồng lãnh đạm với cậu, còn nói Chu Ngôn Thâm tới sẽ ảnh hưởng công việc của hắn, hiện tại lại hỏi cậu vì sao không đi tìm hắn.

Chu Ngôn Thâm không có sức để tức giận, “Không phải anh bận việc sao? Em tới anh cũng không có thời gian cũng em.”

Ngạn Tu Đồng vẫn không vui.

Hắn đã sớm quên mình không cho Chu Ngôn Thâm tới, cho rằng Chu Ngôn Thâm có lệ hắn.

Chu Ngôn Thâm sợ hắn càng nói quá mức, “Em muốn xem xuân vãn.”

Ngạn Tu Đồng định nói xuân vãn có gì hay, lại muốn hỏi một chút vị em trai của bạn kia đi chưa, nhưng cuối cùng không hỏi ra tới.

Món quà nhỏ gửi đến anh trai họ Ngạn…….. má…. tức á!!!

Chương trước