Chương 30: Anh ta thật sự yêu người phụ nữ này?

"Là bạn bè...". Tạ Y Nhân cười tà ác, ánh mắt càng ngày càng lạnh lùng: "Tôi đâu có coi cô là bạn…Ai lại muốn làm bạn với kẻ thù".

Tô Thiển Thiển che miệng lại, hai mắt đỏ ngầu.

Cô ta biết những lời của Tạ Y Nhân là sự thật.

Tạ Tử Quế mặc dù đang mở quà trên tay nhưng vẫn chú ý lắng tai nghe rõ bên ngoài nói gì.

Tạ Y Nhân bảo vệ Ôn Diễm như vậy.

Chẳng lẽ anh ta thật sự yêu người phụ nữ này?

Cô ta biết sự hợp tác giữa Tạ gia và Tô gia đã bị Tạ Y Nhân làm loạn, nhưng không ngờ rằng anh lại làm vậy chỉ vì Ôn Nhan.

Lần đầu tiên nhìn thấy Ôn Nhan, cô ta đã biết sẽ có chuyện không hay sắp xảy ra.

Cô ta từng lén xem những bức ảnh của dì do Tạ Y Nhân cất giữ, Ôn Nhan trông rất giống dì, nếu nhìn kỹ thì đôi mắt của Ôn Nhan cũng giống Tạ Hoài Viễn.

Có lẽ, Ôn Nhan thật sự là Tạ Tiên Tiên.

Từ khi được Tạ gia nhận nuôi, cô ta mỗi ngày đều lo lắng về sự trở lại của Tạ Tiên Tiên, tưởng rằng sẽ không bao giờ trở lại.

Nếu Ôn Nhan là Tạ Tiên Tiên, cô ta nhất định phải ngăn lại, nếu không phải, Tạ Y Nhân cũng sẽ đưa về nhà.

Tạ Tử Quế không muốn Ôn Nhan trở thành Tạ Tiên Tiên, Tô Thiển Thiển có lẽ càng không muốn.

Nhìn món quà đắt tiền trên tay rõ ràng không phải dành cho mình, cô ta chế nhạo.

Mặc dù không thích Tô Thiển Thiển, nhưng hiện tại cô ta cũng không thể làm gì được.

Đặt quà xuống, cô ta đi đến trước mặt Tạ Y NhN, nhẹ nhàng nói: "Tam ca, anh không coi cô ấy là bạn, nhưng em vẫn coi Thiển Thiển như bạn. Nhìn cô ấy hôm nay mang theo món quà đắt tiền đến gặp em như vậy, vì em, vì cô ấy, tam ca, xin hãy tha thứ cho cô ấy".

Cô ta liếc nhìn Ôn Nhan, hàm ý nói: "Chúng ta đều cùng nhau lớn lên, đừng vì những chuyện hay những người tầm thường mà làm tổn thương mối quan hệ giữa hai nhà"."

Tạ Tử Quế không biết giữa Tạ Y Nhân và Tô Thiển Thiển đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh vẫn luôn quý mến cô ta, chỉ cần cô ta nói ra thì sẽ có chút thay đổi.

Ôn Nhan liếc nhìn Tạ Tử Quế, không hiểu vì sao, cô luôn cảm thấy Tạ Tử Quế có ác ý khó hiểu đối với mình, lời nói của cô ta dường như không liên quan gì đến cô, nhưng lại giống như đang nhắm vào cô.

Ôn Nhan cười vui vẻ.

Là đang xúc phạm sao?

Thấy Tạ Tử Quế nói đỡ cho mình, Tô Thiển Thiển có chút cảm động.

Dù quà không được giao đúng người nhưng Tạ Tử Quế vẫn sẵn lòng nói giúp cô ta, điều này chứng tỏ không hề lãng phí.

Tạ Tử Quế nói giúp, Tạ Y Nhân cong môi, không dùng lời nói bóp nghẹt Tô Thiển Thiển nữa.

Tạ Tử Quế vừa nhìn thấy sắc mặt Tạ Y Nhân chuyển biển, nở nụ cười giả tạo, nắm lấy tay Tô Thiển Thiển: "Tôi vừa mới về nước, có rất nhiều điều muốn nói, đêm nay cô ở lại đây nha".

"Được".

Tô Thiển Thiển không đạt được mục đích, nhưng Tạ Y Nhân cũng chẳng thể làm gì được, Tạ Tử Quế ở đây, chắc có lẽ sẽ có chuyển biến tốt.

Nhìn thấy hai người dắt tay nhau rời đi, Tạ Y Nhân nhận ra Ôn Nhan bắt đầu đi.

Trời đã tối, cô bước đi một mình về phía cổng của Tạ gia, mặc cho Tạ Y Nhân vẫn còn đứng đó.

Tạ Y Nhân nhanh chóng đuổi kịp cô.

"Yên tâm đi, cho dù Tô Thiển Thiển có lấy lòng Tử Quế thì cũng chẳng thay đổi được gì".

Ôn Nhan gật đầu, nhìn quanh xem có chiếc xe điện nào ở đó giống như lần trước không.

Thấy Tạ Y Nhân vẫn đứng bên cạnh, cô suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn có chuyện cần phải nói rõ với anh.

"Tạ Y Nhân, cảm ơn anh vì đã giúp tôi, cả ngày hôm nay nữa. Nhưng tôi hy vọng mối quan hệ của chúng ta nên kết thúc tại đây".

Ánh nhìn và thái độ của Tạ Tử Quế ngày hôm nay khiến cô nhận ra cần phải nói rõ ràng.

Cô cũng tự ngẫm nghĩ, dù muốn trả thù cũng không nên mượn sự giúp đỡ của người khác.

Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng.

Tạ Y Nhân sao có thể không biết ý của cô, anh không hề khó chịu chút nào, ngược lại kiên nhẫn giải thích: "Tôi không có ý gì khác, kỳ thật tôi coi em như em gái mình".

Ôn Nhan không nói gì.

Tạ Y Nhân bối rối gãi đầu.

Anh sẽ giải thích thế nào về việc anh thực sự chỉ coi cô như em gái mình?

Ôn im lặng một lát, cánh xa mấy bước: "Mặc kệ anh nghĩ thế nào về tôi, nếu chúng ta thân thiết quá thì sẽ có tin đồn. Anh nói cha anh muốn gặp tôi, ông ấy vừa mới gặp tôi rồi. Sau này chúng ta nên hạn chế gặp nhau".

Nhìn thấy Ôn Nhan rời đi không quay đầu lại, Tạ Y Nhân muốn đuổi theo lần nữa, nhưng lại do dự rồi dừng lại.

Quên đi, ngày mai sẽ biết kết quả!

Trong biệt thự Tạ gia, căn phòng của Tạ Tử Quế chiếm đến nửa tầng.

Nhìn thấy căn phòng xa hoa này, đôi mắt Tô Thiển Thiển sáng lên vì ghen tị.

Người giàu cũng chia thành nhiều tầng lớp khác nhau, cho dù điều kiện nhà cô ta có tốt cũng sẽ không bao giờ rộng lượng như Tạ gia để có được một căn phòng lớn như vậy cho con gái mình, ngay cả một đứa con gái nuôi.

Không có người khác, Tạ Tử Quế không còn che giấu tính khí kiêu ngạo của mình nữa, cô ta đưa đôi giày cao gót cho người hầu, rất nhanh sau đó đã có người khác đến phục vụ.

"Ngồi đi". Tạ Tử Quế tùy ý chỉ vào ghế sô pha.

Sau khi Tô Thiển Thiển ngồi xuống, người hầu mang đến thực phẩm bổ sung dinh dưỡng, trong đó có yến sào và gelatin cá.

Nhìn thấy Tạ Tử Quế nhàn nhã ăn bữa tối, Tô Thiển Thiển lo lắng ngồi không yên.

Tạ Tử Quế liếc cô ta một cái: "Có chuyện gì thì cứ nói đi".

Tô Thiển Thiển lập tức đi thẳng vào vấn đề: "Có cách nào để hai nhà chúng ta tiếp tục hợp tác không?".

"Không". Tạ Tử Quế đặt bát nước yến trong tay xuống: "Cô có biết tại sao Tạ gia, mọi người đều thích tôi không? Bởi vì tôi chỉ quan tâm đến những gì tôi nên quan tâm".

Tô Thiên Thiên sốt ruột: "Cô biết cha tôi là người như nào, lần này về tay không, nhất định tôi không thể thoát!".

"Sao không đem quà về?". Tạ Tử Quế nhẹ nhàng nói.

Tô Thiển Thiển bị lời nói của cô ta chọc giận đến sắc mặt trắng bệch.

Những món quà đó Tạ Tử Quế đã mở rồi, lấy lại có ích gì?

"Tạ Tử Quế, nếu cô giữ lại tôi ở đây chỉ vì giễu cợt tôi, vậy thì mục đích của cô đã đạt được". Tô Thiển Thiển lập tức đứng dậy, xoay người muốn rời đi, lại bị Tạ Tử Quế ngăn.

"Tôi còn chưa nói xong, cô làm sao phải vội vàng?". Tạ Tử Quế lấy một tay chống cằm, tay kia gõ lên bàn mấy tiếng: "Hợp tác thật sự là không có cách nào, nhưng có những biện pháp khác có thể giúp cô".

Tô Thiển Thiển hưng phấn quay lại: "Như nào? Mau nói đi!".

"Từ từ đã, trước tiên, cậu có thể kể cho tôi nghe về Ôn Nhan, tôi nghĩ không ai hiểu rõ cô ta hơn cô đâu nhỉ?".

Nghe cô ta nhắc đến Ôn Nhan, Tô Thiển Thiển nghe vậy sửng sốt hồi lâu.

Nhìn sắc mặt lạnh lùng của Tạ Tử Quế, cô ta nói có phần châm chọc: "Sao tự nhiên lại hỏi về cô ta? Sao vậy, cô không thích cô ta làm chị dâu của mình à?".

Nhìn thấy ánh mắt hả hê của cô ta, Tạ Tử Quế cười khẩy: "Còn cô thì sao? Cô muốn cô là là chị dâu của tôi hay là Tạ Tiên Tiên?".

"Gì?!".

Tạ Tiên Tiên?!

Ôn Nhan là Tạ Tiên Tiên?!

Đầu óc Tô Thiển Thiển như bị thứ gì đập mạnh

Ngay cả mục đích đến hôm nay cũng bị cô ta quên mất.

"Tạ Tử Quế, tin này...có chuẩn không?".