Chương 29: Vô tội…

Ôn Nhan cảm giác cách nhìn này dường như không có thiện ý.

Nhưng sau chuyện xảy ra ngày hôm nay, cô không còn tâm trạng mà nghĩ đến nó nữa.

Cô kéo vạt áo của Tạ Y Nhân, anh quay người lại, thấy vẻ mặt cô có chút mệt mỏi, nghĩ đến chuyện vừa rồi, anh biết mình phải làm gì.

"Con đưa cô ấy về trước". Tạ Y Nhân cùng Ôn Nhan rời đi, bất chấp ánh mắt của những người khác.

Đến cửa, Ôn Nhan lùi lại mấy bước: "Anh nói cha anh muốn gặp tôi, gặp thì cũng đã gặp rồi. Còn việc anh làm cho tôi cũng làm xong, sau này không nhất thiết phải gặp mặt thường xuyên nữa. Chúng ta nên giữ khoảng cách".

Ánh nhìn của Tạ Tử Quế rõ ràng là không ưa cô.

Hơn nữa, cô đã hứa với Tạ Y Triết sẽ giữ khoảng cách với Tạ Y Nhân.

Nghe xong, Tạ Y Nhân không hề tức giận, trái lại, anh càng cảm kích cô hơn.

Nếu là cô gái khác, cô ta sẽ mong muốn có quan hệ gì với anh, nhưng thái độ của Ôn Nhan khiến anh thực sự coi cô như một người bạn.

Tạ Y Nhân do dự khi nói với cô rằng anh muốn nhận cô là em gái của mình.

Nghĩ rằng ngày mai sẽ biết kết quả nên anh không nói nữa.

Nếu kết quả ngày mai đúng với suy đoán của anh thì Ôn Nhan chính là Tiên Tiên, nếu không anh sẽ coi cô như em gái mình, không cho phép ai ức hϊếp cô.

"Tôi biết em lo lắng, từ nay về sau tôi sẽ làm những gì em muốn". Tạ Y Nhân mỉm cười, dù sao ngày mai kết quả cũng sẽ có.

Hai người đứng trước cửa nhà, ánh đèn bên trên chiếu xuống tạo thành một vòng tròn màu vàng xung quanh.

Nhìn từ xa, mỹ nam và mỹ nữ trông chẳng khác gì cặp đôi ngôi sao.

Tô Thiển Thiển xuống xe, lập tức nhìn thấy Tạ Y Nhân cùng Ôn Nhan đứng ở cửa.

Cô ta siết chặt món quà trong tay, đứng đó vài giây, nghĩ đến lời nói của cha, cô ta hùng hồn bước về phía trước.

"Tạ Y Nhân...".

Tô Thiển Thiển hôm nay ăn mặc tao nhã, một chiếc áo dài màu trắng, tóc xõa ngang eo, vẻ mặt ôn nhu, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn trước.

Tạ Y Nhân nhướng mày, đưa mắt nhìn món quà trên tay cô ta.

"Ồ, Tô tiểu thư, một vị khách hiếm hoi. Sao vết thương lành nhanh vậy?".

Giọng nói châm chọc của anh mang theo sự mỉa mai, Tô Thiển Thiển cắn môi dưới: "Chưa lành, nhưng tôi vẫn nghĩ việc xin lỗi anh quan trọng hơn".

"Xin lỗi?". Tạ Y Nhân tỏ vẻ mặt khó hiểu.

Ôn Nhan đứng cạnh vốn muốn rời đi, nhưng sau khi nghe được lời này, cô rất nhanh đoán được mục đích đến của Tô Thiển Thiển.

Tô Thái Nguyên làm đủ mọi cách nhưng không thể đạt mục đích, nên yêu cầu Tô Thiển Thiển phải đến tận đây.

Ôn Nhan cười lạnh.

Có thể thấy, lần hợp tác này thực sự rất quan trọng, quan trọng đến mức những người như Tô Thiển Thiển phải đến tận Tạ gia để xin lỗi.

"Gì? Cô biết Ôn Nhan ở đây, nên tới để xin lỗi?".

Tạ Y Nhân tà ác cười.

So với anh, Tô gia càng có lỗi với Ôn Nhan hơn.

Anh nhất định phải giải quyết vấn đề với Tô gia về chuyện hôm nay.

Tô Thiển Thiển mím môi, cắn chặt răng, siết chặt ngón tay thành nắm đấm: "Tạ Y Nhân, anh biết rõ tôi đến đây là để xin lỗi anh cơ mà?".

Đúng lúc này, Tạ Tử Quế đi đến.

Nhìn thấy Tô Thiển Thiển, cô ta lúc đầu kinh ngạc, sau đó lại vui vẻ cười nói: "Thiển Thiển! Làm sao cô biết tôi đã trở về?".

Tô Thiển Thiển không ngờ Tạ Tử Quế đã trở về, cô ta kinh ngạc mấy giây rồi cảm thấy một cái chạm nhẹ vào tay mình.

Tạ Tử Quế chủ động nhận quà: "Không cần quà cáp đâu, chỉ cần cô đến là tôi vui rồi".

Tô Thiển Thiển hừ một tiếng, cô ta lúng túng nói: "Không phải, quà này là…".

Tạ Tử Quế vui vẻ mang quà vào trong, đưa cho người hầu.

Thấy người hầu cầm món quà, Tô Thiển Thiển tức giận đến không nói lên lời.

Tạ Y Nhân cười lạnh, đuổi khéo Tô Thiển Thiển: "Quà đã nhận, Tô tiểu thư, cô nên về nhà sớm, tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn".

"Vậy thì việc hợp tác…".

Cô ta do dự, Tạ Y Nhân nhướng mày: "Tôi không biết cô đang nói cái gì".

Tô Thiển Thiển tức giận đến toàn thân run rẩy.

Tạ Y Nhân có lẽ đang trêu đùa cô ta.

Quà hôm nay đều là đồ quý giá, cô ta không thể lãng phí một cách vô ích được.

Nếu hôm nay cô ta không làm được, cha cô ta nhất định sẽ tức giận, nghĩ đến cái giá phải trả cho sự tức giận của cha, cô ta sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.

Không, cô ta không thể quay về tay trắng được.

"Tạ Y Nhân, tôi xin lỗi anh nếu trước đây anh không hài lòng với tôi, nhưng anh không nên trút giận lên Tô gia. Món quà tôi tặng hôm nay gần bảy chữ số, anh sẽ không để tôi đi về tay không chứ?". Tô Thiển Thiển liếc nhìn thấy Tạ Tử Quế đã bắt đầu mở quà ra.

Lúc này cô ta cảm thấy có chút cảm kích Tạ Tử Quế.

Quà đều đã được mở ra, nhưng cô ta muốn xem Tạ Y Nhân làm cách nào để trả lại cho cô ta.

Đáng tiếc là cô ta vẫn chưa hiểu rõ về Tạ Y Nhân.

"Quà của cô bao nhiêu không liên quan đến tôi". Tạ Y Nhân không thương tiếc nói xuyên qua màng nhĩ của cô ta: "Tạ Tử Quế nhận được quà, cô đi tìm em ấy đi".

Tô Thiển Thiển ngơ ngác nhìn anh, không ngờ Tạ Y Nhân mặt dày đến mức không muốn thừa nhận.

"Làm sao để anh có thể tha thứ cho tôi? Muốn tôi quỳ xuống trước mặt ngươi sao?". Tô Thiển Thiển hai mắt đã đỏ.

Cô ta nghĩ rằng chỉ cần có thể xin lỗi, Tạ Y Nhân sẽ rút lại mong muốn trả thù và tiếp tục hợp tác.

Không ngờ Tạ Y Nhân lại không cho cô ta cơ hội ăn năn.

Đôi mắt ửng đỏ của cô ta từ từ nhìn về phía Ôn Nhan.

Tạ Y Nhân nhướng mày, bước đi, đứng ở trước mặt Ôn Nhan.

Anh đã nhiều năm chưa bao giờ nhắm vào cô ta, vậy tại sao Tạ Y Nhân lại tấn công gia đình mình ngay khi Ôn Nhan xuất hiện?

Mọi thứ đều có câu trả lời.

"Tôi biết người đứng sau chuyện này là cô" Cô ta đăm đăm nhìn về phía Ôn Nhan, "Không phải cô chỉ muốn báo thù cho ông cô sao? Nhưng gia đình tôi vô tội, cô hãy nhắm vào tôi đây này! Cô có biết, sẽ có bao nhiêu người mất việc vì những điều cô làm không?".

Vô tội….

Ôn Nhan vốn định đứng nhìn, nhưng khi nghe thấy điều này, một nụ cười mỉa mai hiện lên trên khóe môi miệng: "Đúng vậy, nhà cô vô tội, ông tôi cũng không phải người vô tội sao?".

Tô Thiển Thiển hãm hại ông trong nháy mắt, cô liền không có ý định thả Tô Thiển Thiển đi.

Cô chỉ muốn làm suy yếu quyền lực của Tô gia, việc nhân viên mất việc cũng là quyết định đơn phương của Tô gia.

Tô Thiển Thiển muốn dùng đạo đức này để buộc tội cô, nhưng thủ đoạn này quá ngây thơ.

"Quả nhiên là cô!". Tô Thiển Thiển lao về phía Ôn Nhan, lại bị Tạ Y Nhân nhanh mắt ngăn lại.

Tô Thiển Thiển chỉ vào cô, run lên vì tức giận.

"Cô muốn làm gì?". Tạ Y Nhân hung hăng nói.

Tô Thiển Thiển nhìn chằm chằm Tạ Y Nhân, òa khóc: "Trong mắt người khác, tôi và anh đều là kẻ thù. Dù người khác có nghĩ gì, tôi vẫn luôn coi anh như bạn bè, không ngờ anh lại bênh cô ta. Tạ Y Nhân, cô ta là rắn độc, cẩn thận bị cô ta lừa!".