Chương 31: Chiếc hộp để quên ở Tạ gia

Một lúc sau, Tô Thiển Thiển mới mở miệng, tim đập loạn xạ, vừa lo lắng vừa ghen tị.

Nếu Ôn Nhan là Tạ Tiên Tiên, cô ta sẽ không thể làm được gì.

"Không thể để chuyện này xảy ra được".

Nhìn vẻ mặt không vui của Tạ Tử Quế, Tô Thiển Thiển rất nhanh đoán được mục đích của cô ta.

Tạ Tử Quế không muốn Tạ Tiên Tiên quay lại.

Còn cô ta cũng không muốn Ôn Nhan trở thành Tạ Tiên Tiên.

"Muốn tôi làm gì?".

Tạ Tử Quế đan ngón tay vào nhau, Tô Thiển Thiển ghé tai.

……

Bên ngoài trang viên Tạ gia, một chiếc Maybach màu đen đã đậu ở đó rất lâu.

Người lái xe là một thanh niên, nhìn thấy Ôn Nhan đi ra, liền tháo kính râm.

"Cố tổng, phu nhân đã ra ngoài, ngài có muốn xuống nói chuyện không không?".

Cũng may chiếc xe có màu đen, chỗ đỗ xe được khuất đi, Ôn Nhan ngồi trên chiếc xe nhỏ màu vàng, cũng không nhìn về phía này.

"Không cần".

Vừa rời khỏi trang viên Tạ gia, liền sẽ nhìn thấy bên ngoài một con phố sầm uất, cách ở đây không xa.

Nhìn thấy ánh mắt sâu thẳm của Cố Kim Mặc, trợ lý khẽ thở dài.

Rõ ràng là anh ta đang định tìm hiểu mối quan hệ giữa Tạ Y Nhân và phu nhân, nhưng vào thời điểm quan trọng, anh ta lại bị Cố Kim Mặc ngăn cản.

Nếu là hiểu lầm thì không sao, nhưng nếu không phải...

Trợ lý nhìn Cố Kim Mặc qua kính chiếu hậu.

Nếu ngay cả một người đàn ông như Cố Kim Mặc cũng bị cắm sừng, anh ta sẽ không còn tin vào tình yêu nữa.

"Cố tổng, có lẽ phu nhân và Tạ Y Nhân không phải như ngài nghĩ đâu...".

"Đúng vậy". Cố Kim Mặc nắm chặt ngón tay, vẻ mặt lạnh lùng.

"Vậy tôi có cần tiếp tục điều tra không?". Trợ lý cẩn thận hỏi.

Nghĩ tới lời hứa của mình với Tô Thiển Thiển, Cố Kim Mặc mím môi nói: "Không cần".

"Kiểm tra người vừa đưa Ôn Nhan đi, quan sát động tĩnh của Tô gia". Nghĩ đến Ôn Nhan bị bắt đi một cách công khai, cơn tức giận trong lòng anh có phần không thể kiềm chế được.

Nếu bây giờ anh không giải quyết, những người đó sau này có thể vẫn gây rắc rối cho cô.

Trợ lý không thể hiểu được khi nghĩ đến việc Cố Kim Mặc yêu cầu anh ta làm.

Cố Kim Mặc rõ ràng là rất quan tâm đến vợ mình, muốn trút giận thay cô, nhưng anh lại không đủ dũng khí để giữ cô lại.

Anh ta không hiểu suy nghĩ của Cố Kim Mặc, nhưng anh ta có linh cảm rằng Cố Kim Mặc sau này sẽ hối hận.

"Ngài có muốn ngày mai trả tiền bồi thường sau ly hôn cho phu nhân không?".

"Được". Cố Kim Mặc lạnh lùng nhìn ra ngoài: "Chuyển vào tài khoản của cô ấy như tôi đã dặn".

Ôn Nhan mặc dù quyết định ly hôn nhưng vẫn nên bồi thường cho cô một ít.

Trợ lý không hiểu việc làm này và do dự nhiều lần.

Họ sắp ly hôn nhưng anh vẫn rất tử tế với vợ cũ.

Nếu Tô Thiển Thiển biết chuyện thì lại gặp rắc rối.

…...

Ôn Nhan gần như đã về đến nhà thì nhận ra còn thiếu một thứ gì đó.

Chiếc hộp của ông cô vẫn còn ở đó.

Cô liền quay lại Tạ gia.

Tình cờ gặp được Tô Thiển Thiển.

Nhìn thấy cô, Tô Thiển Thiển sửng sốt như nhìn thấy ma.

Kể từ khi biết Ôn Nhan có thể là Tạ Tiên Tiên, Tô Thiển Thiển chỉ mong Ôn Nhan có thể biến mất khỏi đây.

Mối thù của cô ta với Ôn Nhan là một đường cùng không lối thoát.

Ông của Ôn Nhan đã chết, người không thể sống lại, mối hận thù này mãi mãi không thể giải quyết được.

Cô ta vốn tưởng rằng Ôn Nhan chỉ là một con nhỏ mồ côi được người khác nhận nuôi, nhưng không bao giờ nghĩ rằng Ôn Nhan có thể chính là cô con gái mất tích của Tạ gia.

Sau khi Tạ Tử Quế nhắc nhở, cô ta nhanh chóng hỏi thám tử tư để điều tra, người này cũng tình cờ phát hiện ra một chuyện.

Tạ Y Nhân đã lấy tóc của Ôn Nhan để làm xét nghiệm ADN.

"Không phải cô vừa mới về sao? Tại sao lại quay lại?".

Tô Thiển Thiển giọng nói có chút lúng túng.

Hiện tại cô ta sợ Ôn Nhan đến quá gần Tạ gia, cô ta luôn lo lắng Ôn Nhan sẽ bị nhận ra.

Còn Ôn Nhan chỉ cảm thấy xui xẻo khi đυ.ng phải Tô Thiển Thiển.

Cô không thèm để ý, tiếp tục đi.

Khi nãy cô gọi điện cho Tạ Y Nhân, anh nói rằng đã đưa chiếc hộp cho một người giúp việc đang đợi cô ở cửa.

Cô không muốn lãng phí thời gian vào những người không liên quan.

Nhìn thấy Ôn Nhan hoàn toàn không để ý đến mình, Tô Thiển Thiển cổ họng cứng lại, không nói được gì.

Nhìn thấy Ôn Nhan đi về phía biệt thự, Tô Thiển Thiển lập tức đi theo.

Trước cửa biệt thự, Tạ Tử Quế đi ra ngoài hít thở, nhìn thấy người hầu đứng ở cửa ôm một chiếc hộp nhìn chung quanh, thuận miệng hỏi: "Đây là cái gì?".

"Tam thiếu gia bảo tôi đợi ở đây, nói sẽ chuyển cái này cho cô Diệp".

Tạ Tử Quế cau mày nhìn chiếc hộp bình thường này, bên ngoài không thấy được gì cả.

Không biết tam ca đưa cho Ôn Nhan cái này để làm gì.

"Cho tôi xem". Cô ta đưa tay ra.

Người giúp việc vô thức lùi lại một bước.

Tạ Tử Quế sốt ruột bước tới và chộp lấy nó khi người giúp việc không phản ứng.

"Tiểu thư!". Người hầu sốt ruột, Tạ Y Nhân đã nói nhất định phải giao thứ này cho Ôn Nhan: "Đây là đồ của cô Diệp,Ttam thiếu gia đã nói, người ngoài không được đυ.ng vào".

"Tôi là người ngoài à?". Tạ Tử Quế càng tò mò khi nghe không được người ngoài đυ.ng vào, lập tức mở hộp ra.

Thứ đập vào mắt cô ta là một mảnh vải cũ kĩ và một tờ giấy nhắn.

Mảnh vải này thoạt nhìn đã cho thấy nó cũ đến mức nào.

Cô ta dùng ngón tay gẩy gẩy chiếc khăn và nhìn kỹ, nó trông giống như một chiếc khăn quàng cổ, không có gì đặc biệt cả.

Sau đó, mắt cô ta lại nhìn vào tờ giấy.

Người hầu lo lắng như kiến

trong nồi nóng: "Tiểu thư, xin hãy đưa cho tôi, nếuTtam thiếu gia phát hiện, tôi sẽ bị đuổi việc mất".

"Đừng làm ồn nữa!". Tạ Tử Quế thiếu kiên nhẫn, liếc nhìn nói: "Nếu cô còn làm ồn, chưa đợi đến lúc tam ca đuổi thì không bằng tôi đuổi cô luôn bây giờ đấy".

Người giúp việc đột nhiên ngừng nói, mặt đỏ bừng.

Tạ Tử Quế nhếch mép, cười đắc ý.

Trực giác cho cô ta biết rằng mảnh giấy này có điều gì đó, liền cầm tờ giấy lên.

Gió thổi, tờ giấy lay động, cô ta cần thận cầm chắc, nhìn xem, nhưng chưa kịp đọc mấy chữ tờ giấy đã bị bàn tay ai đó giật lại.

"Tạ tiểu thư lại quan tâm đến chuyện riêng tư của người khác như vậy sao?". Ôn Nhan lạnh lùng hỏi.

Tạ Tử Quy sắc mặt nóng lên: "Tôi chỉ muốn biết tam ca của tôi đã đưa cho cô thứ gì".

"Anh ấy không cho tôi thứ gì cả, đây là đồ của tôi. Cảm phiền thì trả lại cho tôi chiếc hộp". Ôn Nhan duỗi bàn tay mảnh khảnh ra, đôi mắt sáng ngời dưới ánh đèn, đẹp đến kinh người.

Nhìn vào khuôn mặt thanh tú của cô, Tạ Tử Quế ghen tị đến phát điên.

Đặc điểm khuôn mặt của cô ta rất bình thường. Nếu không vì chăm chỉ học khiêu vũ từ nhỏ và dùng biết bao nhiêu loại mỹ phẩm, có lẽ cô ta không được như bây giờ. Nhưng cô ta vẫn còn kém xa vẻ đẹp của Ôn Nhan.

Nghĩ đến vẻ ngoài xuất sắc của Lý Ngọc Đồng, Tạ Tử Quế rất bối rối.

Con của Lý Ngọc Đồng và Tạ Hoài Viễn đều có vẻ ngoài rất đẹp, bởi vì không đủ nổi bật nên Tạ gia không cần giữ bí mật, ai cũng biết cô ta là con nuôi, dù sao dung mạo chênh lệch quá lớn.

Người trước mặt cô ta rõ ràng sống trong điều kiện nghèo nàn, nhưng lại có vẻ ngoài thanh tú, xinh đẹp.

Nếu một ngày nào đó Ôn Nhan thực sự bước vào Tạ gia, cô ta sẽ không còn được quan tâm nữa.

Dưới ánh mắt lạnh lùng của Ôn Nham, Tạ Tử Quế bình tĩnh mỉm cười, đưa chiếc hộp cho cô.

Khi tay Ôn Nhan chạm vào chiếc hộp, cô ta giả vờ trượt chân và chiếc hộp rơi xuống bể bơi cạnh đó.