Chương 42: 【 Gọt củ cải, xây tường ấm 】

Một núi lớn đều bị mọi người bào đến sạch sành sanh, không để cho một cây củ cả nào rớt xuống, ngay cả lá củ cải cùng với rau cải cay đều bị mọi người nhặt về nhà.

Hái chùm tua non ra nhúng vào nước, rồi phơi khô, có thể lưu lại để ăn dần qua một mùa đông, già thì cũng sẽ không lãng phí, cho gà ăn, cho vịt ăn đều được.

Lúc này, Tô Nha Nhi ngồi xổm ở trước “núi củ cải” lựa những củ cải nào bị hỏng vỏ ngoài ra, còn những củ cải nào còn nguyên vẹn thì bỏ vào trong lò.

Ngu Phong lấy những củ cải còn nguyên của Tô Nha Nhi đã lựa ra rửa sạch từng củ từng củ rồi cho vào bên trong thùng, giao cho Tô Thanh Trúc cắt miếng.

Tô Diệp cố ý đun nước rót vào trong thùng gỗ.

Ngu Phong sợ hắn bị mệt, vội vàng nói: “Nước giếng cũng không lạnh, không cần đun.”

Tô Diệp lại lắc đầu, nghiêm túc nói : “Mùa đông rất lạnh, không thể ngâm nước trong thời gian dài, rất dễ sinh bệnh.”

Tuy rằng bị dạy dỗ, Ngu Phong lại vui mừng cười toét miệng.

Bàn tay thô ráp ngâm trong nước ấm áp, vẫn ấm đến tận trong đáy lòng.

Cuối cùng Tô Thanh Trúc cũng không kiên trì nổi, lập tức cảm thấy cắt như vậy rất phiền, “Có võ loại công tuyệt thế nào hay không, có thể gọt xong những củ cải này trong một lần? Chặt chặt chặt như vậy, thì đến lúc nào mới xong.”

Ngu Phong cầm lấy một củ cải dài nhỏ gõ gõ lên trán y, bất đắc dĩ nói: “Không định tính như thế được, cứ như vậy làm sao gả được ra ngoài?”

Tô Thanh Trúc thờ ơ lắc lắc đầu, “Ta mới mười tám tuổi, gấp làm gì!”

Tô Nha Nhi nghe vậy, không khỏi kêu lên sợ hãi.

Ba người đều nhìn sang, Tô Diệp quan tâm hỏi: “Làm sao vậy? Lại có sâu?”

Tô Nha Nhi lắc đầu một cái, vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm Tô Thanh Trúc.

Tô Thanh Trúc theo bản năng mà sờ sờ mặt, buồn bực nói: “Nhìn ta như vậy làm gì? Trên mặt ta cũng không có sâu.”

Tô Nha Nhi mím môi, nửa ngày mới mở miệng nói: “Ngươi thật sự mới mười tám tuổi?”

“A, lừa gạt ngươi làm gì?” Tô Thanh Trúc nói một cách tự nhiên.

Tô Nha Nhi liền xoắn xuýt một trận.

Người khác cũng không rõ vì sao, đột nhiên Tô Diệp nhớ lại.

Lúc trước Vĩnh An hầu mua Tô Nha Nhi về nhà, hình như nói qua, hắn lớn hơn Tô Dạ Lan hai tuổi, vừa vặn có thể chăm sóc hắn. Chỉ là từ nhỏ Tô Dạ Lan đã quái gở, không thể thân cận cùng Tô Nha Nhi được.

Không biết hai người câu thông như thế nào, trong mấy ngày này, mỗi ngày Tô Nha Nhi đều gọi “Tiểu Trúc ca, Tiểu Trúc ca”, bây giờ nghĩ đến lại thấy ảo não đây!

Cũng may, Tô Thanh Trúc không truy hỏi tiếp, lực chú ý lần thứ hai đặt vào một đống củ cải nhỏ dài , “A —— nhiều như vậy, gọt tới khi nào mới xong đây? !”

Tô Diệp nhìn bộ dạng hắn phát sầu, không khỏi nhớ lại “thần khí” cắt lát ở đời sau.

“Nếu ngươi không sợ vất vả, có thể đến trong lò rèn mua mấy lưỡi dao, gọi người hàn một loạt rồi gắn ở trên tấm gỗ, một đao cắt xuống, toàn bộ củ cải liền có thể gọt xong.”

Tô Thanh Trúc cảm thấy rất có hứng thú với loại đồ chơi mới mẻ này, liên tiếp hỏi tới vài câu, mãi đến khi hỏi rõ ràng cách làm ra dụng cụ thái miếng rồi, hắn mới thôi.

“Củ cải rửa xong không cần cắt, chờ ta trở về làm, đương nhiên sẽ để cho các ngươi nhìn thấy sự lợi hại của ta!” Tô Thanh Trúc nói, liền ném cái đao đi, hào hứng cưỡi ngựa, đi đến lò rèn ở thôn Lâm.

Tô Nha Nhi bị hành động của hắn dọa sợ trợn mắt lên, không nhịn được thì thầm: “Y nói đi là đi ? Mặc dù có thể mua sẵn cũng được, nhưng chạy đến cũng làm lỡ không ít thời gian nha!”

Còn Tô Diệp lại rất thưởng thương tính cách vô cùng mạnh mẽ vang dội của y, cười nói: “Mài đao không lỡ công đốn củi.”

“Mài đao không lỡ công đốn củi?” Ngu Phong âm thầm suy nghĩ câu nói này, gật đầu liên tục, “Cũng thật sự có đạo lý này !”

Nếu Tô Diệp và Ngu Phong đều tán thành, Tô Nha Nhi cũng yên tâm, tiếp tục thành thành thật thật lựa chọn củ cải tiếp.

Đợi đến khi Tô Diệp xay xong toàn bộ hạt đậu, từng lớp từng lớp sợi đậu phụ khô được nấu ra rồi phơi lên trên giá , lúc này Tô Thanh Trúc mới trở về.

Hắn hào hứng cầm đồ vật đến trước mắt Tô Diệp , giống như đang hiến vật quý, hỏi: “Nhìn xem, thấy làm như thế này được chưa?”

Tô Diệp nhìn lên, cảm thấy có chút kinh hãi.

Vật lớn trước mắt đại khái dài khoảng một thước, hình dáng tương tự với dao cầu, điểm khác nhau chính là có cũng không phải là một mảnh, mà có một hàng lưỡi dao được đặt song song. Lưỡi dao được gắn trên một cái đế bằng gỗ, mặt trên có tay cầm, có thể kéo lưỡi dao cắt cả trên cả dưới.

Không thể không nói, bất kể là trình độ tay nghề đánh bóng hay là tay nghề mộc tinh tế, đều tốt hơn so với tưởng tượng của Tô Diệp.

Hắn không khỏi thở dài nói: “Trong thời gian ngắn mà có thể làm thành như vậy, thật ghê gớm.”

Ngu Phong cười nói: “Trương lão thiết là sư phụ có tay nghề đánh thép tốt nhất của huyện Vạn Niên của chúng ta, nông cụ trong thôn chúng ta đều uỷ thác cho ông ấy đánh chế tạo, làm tốt hơn so với người khác!”

Rõ ràng Tô Thanh Trúc rất hài lòng, ngoài miệng lại nói: “Tốt cái gì mà tốt, ta nói hồi lâu hắn mới nghe ra, nếu không phải ta dùng gậy gỗ vẽ ở trên đất, thì đến bây giờ cũng không chắc là có thể làm tốt đâu!”

Tô Nha Nhi sùng bái nhìn hắn, “Tiểu Trúc ca thật là lợi hại!”

Tô Thanh Trúc hất cằm, không khiêm tốn chút nào đáp: “Đương nhiên rồi!”

Tô Diệp không nhịn được cười, hỏi: “Bỏ ra bao nhiêu tiền?”

“A, không tốn tiền.”

Ngu Phong nhíu nhíu mày, “Chắc ngươi lại bắt nạt người ta rồi hả?”

Tô Thanh Trúc vừa nghe liền không vui, “Ta là người như vậy sao !”

“Đúng vậy” Ngu Phong không chút lưu tình nói.

“Ngươi mới phải!” Tô Thanh Trúc không để ý đến hắn nữa, hầm hừ mà xách cây dao kia đến bên cạnh vại nước cọ rửa.

Tô Diệp không đồng ý mà liếc mắt nhìn Ngu Phong một cái, Ngu Phong yếu thế cười cười.

Đợi đến khi Tô Thanh Trúc trở về, hắn liền ôn tồn hỏi: “Tiểu Trúc tử nói một chút, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”

Tô Thanh Trúc cũng nhịn không được nữa, tức giận giải thích một trận.

Thì ra là, Trương Thiết coi trọng con dao này, vì vậy liền thương lượng cùng Tô Thanh Trúc, miễn phí làm cho y một cái, sau đó con dao này sẽ được bán trong cửa hàng của ông ta, Tô Thanh Trúc không hề nghĩ ngợi liền đồng ý.

Không đợi Ngu Phong hé răng, Tô Diệp liền dẫn đầu nói: “Đây là chuyện tốt, trực tiếp được lợi một cái thần khí để cắt!”

“Thần khí cắt lát? Tên này tốt! Hiện tại liền thử xem!” Tính tình Tô Thanh Trúc nóng nảy tới cũng nhanh đi cũng nhanh, vừa nghe đến việc này, nhất thời nổi lên hứng thú.

Không thể không nói, công dụng của nó thật sự không hề bôi nhọ cái tên này, một đao hạ xuống, trong nháy mắt toàn bộ củ cải đều biến thành những lát cắt đều đều.

“Ha ha, thế nào? Lợi hại không!” Tô Thanh Trúc đắc ý đến mức giống như trúng thưởng, hoàn toàn quên mất rằng thực ra chủ ý này là do Tô Diệp nghĩ ra.

Đôi mắt Tô Nha Nhi đều trợn tròn, lại giống như thấy được ảo thuật, hưng phấn reo lên: “Cắt nữa một cái, cắt một cái nữa!”

“Được rồi!”

Tô Thanh Trúc đầy hứng thú mà cắt một cái lại một cái, chỉ trong thời gian mấy nén hương, đã gọt xong đống củ cải chất đống.

Cuối cùng, ngay cả Ngu Phong cũng không kiềm chế nổi, đi lên cướp lấy của y, để cắt vài cái.

——

Trước đó Tô Diệp đã hầm da heo và xương ở trong nồi, đến buổi trưa, thơm thơm mềm mềm, vừa ăn.

Bây giờ lấy sợi đậu phụ khô cắt thành đoạn bỏ vào trong nước dùng, là bốn người có một bữa ăn ngon lành.

Sau khi ăn xong, Tô Thanh Trúc ngồi phịch ở trên chiếu, hung hăng xoa bụng, “Món này thật là thơm, chả trách ngay cả Huyện lệnh đại nhân cũng nhớ mãi!”

Lời này bất chợt nhắc nhở Tô Diệp, đợt họp chợ lớn lần trước, rõ ràng huyện lệnh còn đem đến một miếng thịt lớn, nhưng sợi đậu phụ khô lại chưa kịp làm.

Ngu Phong cũng nghĩ tới, vẻ mặt không được tốt lắm, “Ta dùng muối ướp thịt rồi nấu, đặt ở dưới chân tường phía nam, muốn chờ ngươi trở về cùng ăn.”

Tô Diệp nghĩ đến nguyên nhân mình rời đi, vỗ vỗ vai Ngu Phong an ủi , “Vậy thì lấy ăn ra trước, lễ mừng năm mới lại ăn nữa, lúc đó thái thành lát, xào cùng với củ cải, có mùi vị của thịt khô nên rất thơm ngon .”

“Được!” Ngu Phong vui vẻ đáp lại.

Hai người thương lượng xong tranh thủ đi một chuyến đến trong huyện, tặng chút nước sốt sợi đậu phụ khô cho Mộ Phong cùng Cổ Đinh, Biển Hoàn, xem như cảm tạ đã quan tâm đến bọn hắn trong quãng thời gian trước.

Nhưng mà trong nhà cũng không thiếu việc, Tô Diệp còn muốn xây cái tường ấm (3) dùng để cho hạt đậu nảy mầm, trong thời gian ngắn cũng không đi được.

Tô Thanh Trúc xung phong nhận việc nói: “Ta đi mang đi cho, ngày mai ta không có việc gì.”

“Được, vậy thì vất vả cho ngươi đi một chuyến.” Tô Diệp không hề suy nghĩ liền đáp lại, cái tên này biết cưỡi ngựa, khi ở trước mặt người ngoài cách nói chuyện và làm việc cũng thoải mái, khiến cho người ta yên lòng.

Tô Thanh Trúc hừ hừ nói: “Nếu như có thể thường xuyên được ăn cơm canh thơm như vậy, sai ta làm cái gì cũng được hết!”

Ngu Phong liếc y một cái , tức giận nói rằng: “Sớm muộn gì cũng bị người ta bán đi!”

“Nếu như mỗi ngày đều được ăn ngon uống sướиɠ, thì bán cũng được a!”

Ba người cười một trận .

——

Bình đậu tương cuối cùng trong nhà cũng dùng để làm sợi đậu phụ khô hết rồi, vốn dĩ Tô Diệp muốn đến trong thôn mua một ít, dùng để làm tương ớt cùng nước tương .

Ngu Phong lại nói: “Nhà ai có làm một chút công, coi như trả thù lao mọi người cũng không nhận, nếu quá khách khí sẽ tổn thương hòa khí.”

Tô Diệp ngẫm lại, làm tương rồi cho mọi người ăn chung, cũng giống nhau.

Sau khi mua đậu tương về, Tô Diệp cùng Ngu Phong thương lượng xây một cái tường ấm ở trong phòng bếp.

“Làm tương chỉ cần hạt đậu nở ra, mùa đông trời lạnh, hạt đậu không lên men được , nếu như muốn tăng nhiệt độ, biện pháp đơn giản nhất là xây tường ấm là được.”

Ngu Phong cười ha hả nói rằng: “Tiểu Diệp Tử chỉ cần nói cách làm như thế nào, để ta làm.”

Tô Diệp không nhịn được cười, “Ngươi không phản đối sao?”

Ngu Phong không chút do dự mà nói rằng: “Tiểu Diệp Tử nói cái gì chính là cái đó, ta đều nghe ngươi!”

Tô Diệp tức giận lườm hắn một cái, Ngu Phong tốt tính mà cười khà khà.

Tô Nha Nhi ở ngoài phòng nghe, không tự chủ được mà đỏ mặt, hắn buồn rầu ném củ cải về hướng mặt trời, rồi lặng lẽ đi.

Cái thời đại này đã có thể mua được gạch xanh, nhưng giá rất đắt, dùng để xây tường thì lãng phí quá.

Ngu Phong đi lên trên núi nhặt được một xe khối đá vụn nhỏ, không sợ người khác làm phiền mà xây đến cùng nhau, khe hở thì dùng cỏ lau và bùn lấp kín, cục đá đỏ đỏ trắng trắng được bố trí xen kẽ nhau, thật sự là có mấy phần giống trạng thái nguyên sinh.

Phương pháp làm tường ấm là Tô Diệp xem và học được trong chương trình truyền hình thực tế , nghe đâu ở một số khu vực tại Đông Bắc hay dùng để sưởi ấm trong mùa đông, hiệu quả hơn cả hệ thống sưởi .

Nếu dùng để làm hạt đậu nở ra, thì cần phải đặt sọt tre lên tường, Tô Diệp đặc biệt bảo Ngu Phong chỉ xây đến tầm cao hơn nửa người. Ở giữa là khoảng không, một mặt liền với kệ bếp, một đầu khác thông ra bên ngoài, dùng để thoát khói.

Lúc trên lò có nhóm lửa, khói hơi cùng khí nóng sẽ bay hơi đến bên trong tường ấm, toàn bộ gian nhà đều sẽ được sưởi ấm, ấm áp dễ chịu.

Sau khi xây tường ấm xong, cần phơi hai ngày, sau khi bùn được hong khô mới có thể sử dụng.

Trong thời gian đó, Ngu Phong đem tất cả củ cải còn lại rửa sạch sẽ cắt thành miếng nhỏ, thừa dịp khí trời tốt, phơi ở bên ngoài.

Tô Diệp chọn hạt đậu tròn no đủ một chút, dùng nước ấm ngâm, sau khi hạt nở ra liền có thể hấp trên cái vỉ.

Lần đầu tiên, hắn không dám làm quá nhiều, làm không tốt thì đỡ lãng phí lương thực.

Mọi việc đã chuẩn bị xong , chỉ còn chờ cơ hội, chờ tường ấm phơi xong liền có thể làm hạt đậu lên men, sau đó có thể làm tương rồi!

Tô Diệp cũng có chút không thể chờ đợi.

Chú Thích Thêm.

(1) Món Bà Ngoại:

(2) Đậu Hủ Đông:

(3) Tường ấm: tường có ống dẫn hơi nóng để sưởi ấm