Chương 41: 【 Ăn ăn rồi bật khóc 】

Hai mươi mẫu đất, ngoại trừ ở ngoài là lúa mì vụ đông , còn lại tất cả đều gieo trồng củ cải và rau cải cay.

Thời điểm trồng không nghĩ tới, nên bây giờ từ trong đất đào ra, từng củ từng củ chất thành một đống như một gò núi nhỏ.

Tô Hoa đại nương phát sầu thay hai người luôn, “Nhiều rau củ như vậy, làm sao có thể ăn được hết?”

Quả thật là Tô Diệp cũng hơi buồn, những rau củ này nhìn lúc đầu không lớn, số lượng cũng không ít, cho dù là tính gộp toàn bộ người trong thôn lại, một mùa đông cũng ăn không hết.

“Có thể kéo đến trong huyện bán không?”

Ngu Phong lắc đầu, “Hai thứ rau củ này trong các nhà nào cũng có, có lẽ sẽ không ai mua, cố gắng thả vào trong lò, lúc mọi người xuất hiện nhiều hơn thì đưa cho, còn lại xem như là rau cải phối với bánh xuân, có thể bán bao nhiêu thì bán bao nhiêu.”

Tô Diệp thở dài, cũng chỉ có thể làm như vậy.

Thím Xuân Cửu nhìn dáng vẻ của hai người, bật cười một tiếng, “Từ trước chỉ gặp qua cảnh không đủ lương thực để ăn mà phát sầu, bây giờ là lần đầu tiên thấy đồ ăn quá nhiều ăn không hết mà sầu!”

Tô Diệp ngượng ngùng cười cười.

Đôi mắt của Tô Hoa đại nương hơi di chuyển, không khỏi hỏi: “Phong tử vừa mới nói cái lò đất, là cái hố đất lớn đào vào mấy ngày trước à ?”

Một đại nương tuổi đã cao nói thay : “Cũng không đơn giản là hố đất, Cột tử nhà ta chui vào nhìn, nói là vuông vức giống như cái gian nhà, còn ấm áp dễ chịu.”

Tô Diệp cười cười, lời giải thích “Ấm áp dễ chịu” có chút khoa trương, nhưng, thời điểm mùa đông , nhiệt độ bên trong cái lò xác thực cao hơn một chút so với bên ngoài, lương thực rau dưa bỏ vào sẽ không bị lạnh mà hỏng.

“Nếu thật sự tốt như vậy, ta cũng muốn vào ở rồi!” Khuôn mặt một thím bên cạnh đầy vẻ mong đợi.

Ngu Phong đang khom người vứt củ cải vào xe ba gác, nghe nói như thế không khỏi cười nói: “Nếu như thím muốn, ngày khác ta cũng đào một cái trong sân cho người, tiểu Diệp Tử nói cái này đông ấm hè mát, tuy rằng người không thể ở , nhưng bỏ mấy loại rau dưa trái cây lại thích hợp.”

“Việc ấy tranh thủ tình hình hợp là được !” Vị kia thím vui mừng đáp lại.

Tô Diệp bắt đầu suy nghĩ đến phương pháp để xử lý đống thức ăn này.

Thím Xuân Cửu nhìn ra tâm tư của hắn, quan tâm nói rằng: “Tiểu Diệp không cần sầu, rau cải cay có thể để qua một mùa đông, củ cải cắt thành mảnh rồi hong khô, chỉ cần không có chuột đến phá, hai ba năm cũng không hư được.”

Lời này lại nhắc nhở Tô Diệp, nhất thời trong đầu chợt lóe ra từng phương pháp làm mỹ thực.

Củ cải khô xào thịt, sợi củ cải tẩm ớt, củ cải khô ngũ vị hương, món nhà bà ngoại (1), củ cải muối tương… nhất là ở phương bắc, củ cải khô, sợi đậu phụ khô, đậu phụ đông (2), đó đều là món hầm, món ăn tiêu chuẩn của ngày đông.

Chẳng qua là, riêng củ cải phải cắt miếng ra, cắt miếng nhỏ số củ cải này cũng là một “công trình lớn” , xem ra trước tiên cần phải đem sát miếng mảnh nhỏ làm được mới được.

A… Nếu có nước tương là tốt rồi, rau cải cay, củ cải. Tài liệu nói tốt nhất là nên ướp dưa muối bằng xì dầu . Món ăn của bà ngoại của Tô Diệp chính là món dưa muối bằng xì dầu hoặc tương xưởng đầu tiên, cũng không phải là buôn bán nhỏ, mà là chủng loại có tư cách tham gia hội triển lãm.

Cây lương thực trong huyện Vạn Niên, đậu tương chiếm phần nhiều, nhưng mà, dân bản địa ăn đậu tương, ngoại trừ xay hấp thành bánh, cũng chỉ rang cho bọn nhỏ coi như là đồ ăn vặt.

Vì là một người hiện đại, Tô Diệp biết phương pháp ăn đậu tương không có mười loại cũng có tám loại. Trong đó tiếp xúc nhiều nhất chính là món của bà ngoại và nước tương đậu tương do nhà tự làm.

Bất kể là xào, kho hay là ướp muối, chỉ cần thêm chút nước tương, mùi vị món ăn cũng sẽ có hương vị khác nhau.

Nếu có thể lấy đậu tương làm thành nước tương được, có phải bàn ăn của mọi người là sẽ cực kì phong phú không?

Nghĩ đến xì dầu đậu tương, đương nhiên sẽ không thiếu tương ớt.

Mặc dù không có phương pháp phối chế đặc thù như món ăn nhà bà ngoại, nhưng vẫn có thể làm được theo cách bình thường.

Tô Diệp âm thầm gật gật đầu, chờ thu hoạch rau củ trong đất xong, hắn liền thử xem.

Năm, sáu mẫu đất, chiếu theo tốc độ bây giờ đến trời tối liền có thể thu hoạch xong.

May là có người trong thôn hỗ trợ, nếu chỉ có hai người là hắn và Ngu Phong, e rằng không biết phải thu hoạch năm nào tháng nào mới hết.

Không chỉ có nhóm người thím, đại nương làm việc, ngay cả những bọn nhỏ cũng ra góp rất nhiều công sức.

Tô Diệp suy nghĩ, bỗng nhiên tối nay muốn khao mọi người một chút đồ ăn.

Vừa đúng lúc nghe được hai thím bên cạnh nói chuyện phiếm, nói là nhà ai đó ở thôn Khe Đầu gϊếŧ heo, hai ngày trước liền truyền tin đến, hỏi trong thôn có người nào muốn mua thịt hay không.

“Ta suy nghĩ, nếu không thì… nên đi mua chút. “

Một người khác kinh ngạc nhìn nàng, “Ngươi không thấy tiếc sao ?”

Người đằng trước thở dài, nói rằng: “Tiểu tử thúi bốn tuổi hơn rồi, lần trước ở chỗ Phong Tử là lần đầu tiên được nếm vị thịt, đến bây giờ còn nhắc tới mãi…”

“Đừng nói hắn mới bốn tuổi, chúng ta hơn bốn mươi tuổi rồi, không phải cũng là lần đầu tiên ăn thịt lợn sao?” Nghe thấy thế, nhưng không đồng ý.

Có thêm người khác gia nhập, cất giọng nói: “Nếu không phải Hoa tẩu tử mang thú hoang từ nhà mẹ đẻ về cho chúng ta nếm thử, sợ là vào trong quan tài rồi cũng không biết vị thịt là như thế nào.”

Người thím khơi mào câu chuyện giải thích: “Ta nghĩ, năm nay làm giày kiếm lời chút tiền, sau đó vừa vặn lại đến cuối năm, dứt khoát khẽ cắn răng, làm một bữa thật tốt cho hài tử ăn”

Tô Hoa đại nương tiếp lời nói: “Không sai, bọn nhỏ không còn cha, không còn ông, không thể cho bọn họ cùng mấy nữ nhân chúng ta chịu khổ thêm nữa!”

Lời nói này là lời tận trong đáy lòng của nữ nhân, vốn dĩ mấy người kia không nỡ dùng tiền, giờ cũng nói muốn góp vào một chút.

Tô Diệp nghe vào tai, lặng lẽ gọi Tô Thanh Trúc tới trước mặt.

Bây giờ Tô Thanh Trúc vừa nhìn thấy hắn, trong đầu hiện lên mấy chữ to sáng loáng trong hộ tịch—— không có sức lực cười nhạo hắn vừa trắng lại yếu, thổi một hơi đã gục ngay như lúc trước nữa.

Người ta có mà a, nhiều như vậy !

Nhưng mà, lấy tính khí của Tô Thanh Trúc, cũng chẳng vì vậy mà lấy lòng “đại địa chủ”, bởi vậy nên khi y đối mặt Tô Diệp vẫn có chút không được tự nhiên.

“Để làm gì?” Tô Thanh Trúc ở đầu bên kia, nhạt nhẽo trả lời một câu.

Tô Diệp cười cười, cũng không để tâm đến thái độ của y một chút nào, chỉ là thấp giọng nói: “Ngươi biết kéo xe ngựa, làm phiền ngươi đi đến thôn Khê Đầu mua chút thịt, tốt nhất là xương sườn và sườn miếng , nếu còn da heo cùng xương lớn cũng mua một chút, buổi tối chúng ta chưng thịt ăn!”

Tô Thanh Trúc vừa nghe, không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt, còn nghi hoặc hỏi: “Thật sự?”

Tô Diệp không nói lời nào, mà từ bên trong túi vải móc ra một xâu tiền, quơ quơ ở trước mắt Tô Thanh Trúc.

Tô Thanh Trúc vèo một cái cướp tiền luôn, vốn dĩ thái độ vẫn không tự nhiên nhất thời quăng ra sau đầu, “Chờ đây, nhất định mua về cho ngươi !”

Tô Diệp không nhịn được cười, rốt cuộc cũng là một tiểu tử choai choai, một bữa thức ăn ngon thì không có gì là không giải quyết được.

Sắp xuất phát, Tô Diệp lại nói: “Dẫn theo Tô Nha Nhi, cũng để cho hắn làm quen một chút.”

“Được!” Tô Thanh Trúc hiếm thấy lắng nghe lời một lần, không nói lời nào mà kéo Tô Nha Nhi đến gần xe.

Tô Nha Nhi giật mình, hoảng hoảng hốt hốt hỏi: “Tiểu Trúc ca, ngươi làm cái gì vậy?”

Tô Thanh Trúc lườm một cái, “Nhìn ngươi sợ đến vậy, chẳng lẽ còn có thể kéo ngươi đi ra ngoài bán sao?”

Vẻ mặt Tô Nha Nhi đau khổ, vô cùng đáng thương mà nhìn y.

Tô Thanh Trúc cảm thấy thực sự rất thất bại, tức giận hét lên: “Kể cả ta có định bán ngươi, cô mẫu cũng không đáp ứng!”

Tô Hoa đại nương không chịu nổi khi thấy Tô Nha Nhi chịu một chút uỷ khuất, kéo cổ họng quát Tô Thanh Trúc, “Nói lời hẳn hoi đi, đừng có bực bực bội bội hù dọa đến người khác!”

Tô Thanh Trúc bĩu môi, thật sự không biết ai mới là người thân chứ!

Nhưng mà, y lại không dám ngỗ nghịch với Tô Hoa đại nương, đành phải tức giận nói : “Tiểu Diệp Tử nói ngươi vừa mới tới chưa quen thuộc, để cho ta dẫn ngươi ra thôn nhìn xem một chút!”

Lúc này Tô Nha Nhi mới thở phào nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cảm kích nhìn về phía Tô Diệp.

Tô Diệp cong cong khóe miệng, cố ý nói bằng thanh âm nhu hòa, “Đi thôi, coi như là đi giải sầu.”

“Ừm!” Tô Nha Nhi nặng nề gật gật đầu, vốn dĩ là vẻ mặt hoang mang trong nháy mắt đã chuyển thành mong đợi.

Tô Thanh Trúc ngồi ở xe đỡ, ôm cánh tay lầm bầm, “Lề mề, thật không chịu được những song nhi như các ngươi đó…”

Tô Nha Nhi bò lên trên xe, mím môi cười.

Tô Diệp lắc đầu một cái, quay người cùng Ngu Phong vận chuyển củ cải đi.

Phía sau đống củ cải có một nhóc xông ra như đạn pháo, vừa chạy vừa la lớn: “Trúc tử thúc, chờ ta, ta cũng đi!”

Thì ra, là tiểu tôn tử của Tô Hoa đại nương , Ngu Đậu Tử.

Tô Thanh Trúc gõ gõ gáy của nó, “Không sợ mẹ ngươi đánh ngươi sao ?”

Tiểu tử kia giơ chân ngắn nhỏ lên, liền đạp dây leo lên ngọ ngoạy leo lên xe, thở hồng hộc nói rằng: “Sợ, nhưng không để ý tới, muốn đánh trở về rồi đánh, trước tiên đã nghiền đã rồi sau lại nói!”

Tô Thanh Trúc cười ha ha, vung roi ngựa lên xuất phát.

Tẩu tử tiểu Hạ ở phía sau vừa gấp vừa tức, nhưng mà bà bà liền ở bên cạnh, nàng cũng không tiện nói gì.

Tô Hoa đại nương cũng không phải quá lo lắng, chỉ là kéo cổ họng dặn dò một câu, “Thời điểm qua sông nhớ chú ý một chút, đừng đi vào chỗ sâu!”

Tô Thanh Trúc cũng không quay đầu lại phất tay một cái, “Biết rồi!”

Tô Diệp vừa nghe, có chút buồn bực, “Đến thôn Khê Đầu còn phải đi qua nước sao ?”

Ngu Phong gật gật đầu, lau cái trán rịn mồ hôi cho hắn, kiên nhẫn giải thích: “Thôn Khê Đầu ở phía nam, cách thôn chúng ta một con sông, trên sông không có cầu, mọi người đều tìm chỗ nước cạn để đi.”

Tô Diệp nhíu nhíu mày, không khỏi mà nhìn về phương hướng của xe ngựa chạy đi, có chút bận tâm.

Thanh âm Ngu Phong ôn nhu an ủi, “Không có chuyện gì, nước sông không sâu, nước chảy cũng chậm, người trong thôn đều đi quen rồi, cẩn thận một chút là được.”

Tô Diệp không nhịn được hỏi: “Vì sao không sửa cầu?”

“Muốn sửa cần rất nhiều tiền, quan phủ không muốn chi, dân chúng chi không nổi, qua nhiều năm như thế, cũng quen rồi.” Ngu Phong trả lời một cách tự nhiên.

Tô Diệp thở dài,trong lòng còn có chút lo lắng mơ hồ.

Mãi đến khi ba người Tô Thanh Trúc trở về bình an, Tô Diệp mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.

Trên mặt ba người đều mang theo vẻ vui mừng, mà tiểu Đậu tử nhất.

Chớ thấy nó mới sáu tuổi, nhưng lại là bé nói rất nhiều, trở lại liền vọt vào giữa nhóm tiểu đồng bọn, khoe khoang đủ kiểu.

” Cái xe của Trúc tử thúc lợi hại lắm, một con ngựa lớn như vậy, cái gì cũng nghe thúc ấy!”

“Trúc tử thúc trả giá cũng lợi hại, Chu lão tam nói tiền kia mua nhiều lắm chỉ được hai miếng thịt, Trúc tử thúc nói mấy câu, hắn liền đem toàn bộ cái bụng cho chúng ta, còn có một miếng da heo lớn!”

Các tiểu đồng bọn phát ra tiếng thán phục “Oa oa” , từng nhóc từng nhóc nhịn không được mà cảm thấy hâm mộ .

Các nữ nhân thế mới biết, Tô Thanh Trúc điều khiển xe ngựa căn bản không phải “đi ra ngoài lăn lộn”, mà là được Tô Diệp bày mưu tính kế, đến thôn Khê Đầu để mua thịt .

Tuy rằng không phải là thịt mỡ thượng hạng, nhưng mà một mảng thịt lớn như vậy, cũng phải tốn 5 đồng tiền đấy!

Ngu Phong cũng không nghĩ tới, lúc này, trong lòng y chua xót khó chịu, không biết nói cái gì cho phải.

Tô Diệp đá đá y, cái tên này mới phản ứng lại, cất giọng nói: “Nhóm thím, đại nương bận bịu cả ngày, hôm nay cũng đừng đi về, chúng ta chưng thịt ăn, coi như là ăn tết sớm hơn!”

Mọi người vừa nghe, càng thêm giật mình, từng người từng người hoảng loạn đứng dậy, công viêc cũng không làm, chỉ nói là đi một chút sẽ trở lại.

Mấy người thím thảo luận chuyện thịt lợn ban nãy thật sự là đang rất ngại, giống như là cố ý mua cho các nàng vậy.

Cuối cùng, vẫn là Tô Hoa đại nương xách eo hét lớn một tiếng, “Việc còn chưa làm xong đây, đi cái gì mà đi! Chỉ là một bữa thịt mà thôi, làm cho ăn thì ăn, thôn chúng ta từ xưa đến nay trải qua bao nhiêu chuyện, đã xem nhau giống như người nhà, còn tính toán cái này à?”

Thím Xuân Cửu cũng cười nói: “Hai người bọn họ là người trẻ tuổi sống qua ngày, còn cần mọi người giúp đỡ ở nhiều chỗ, chỉ coi là mình vãn bối là tốt rồi.”

Lúc này mọi người mới thu lại ngượng ngùng, càng dốc sức làm việc thêm.

Trong phòng bếp có một cái nồi còn mới nguyên, là Tô Diệp mang về từ Hầu phủ, thích hợp dùng để làm cơm tập thể nhất.

Còn có một cái chảo có cán, Tô Diệp cầm không nổi, Tô Thanh Trúc liền xung phong nhận việc, Tô Diệp chỉ huy làm, còn mình thì động thủ.

Cuối cùng, hai người hợp sức làm thành một nồi củ cải hầm xương sườn, ăn cũng thơm hơn cả đồ ăn trong quán rượu ở thời hiện đại.

Bọn nhỏ cũng vui vẻ hơn là khi được đón năm mới, từng khuôn mặt nhỏ chôn ở trong tô, vừa hà hơi vừa vội vội vã vã gặm.

Tuy rằng các phu nhân thấy rất ngại, nhưng Ngu Phong kêu gọi ở lại, cũng coi như là ăn đủ no.

Không biết là ai cầm đầu, mọi người ăn ăn, rồi bật khóc lên.

Đầu tiên chỉ là yên lặng rơi lệ, sau liền vừa nói vừa khóc, vừa khóc vừa cười, giống như là dựa vào cơ hội như vậy, đem chua xót chôn trong lòng rất nhiều năm phát tiết tất cả ra ngoài.

Trong lòng Tô Diệp cũng không dễ chịu, lần đầu tiên hắn chủ động nắm chặt tay của Ngu Phong, xúc động nói rằng: “Chúng ta nhất định có thể có sống cuộc tốt!”

Ngu Phong đỏ mắt, kiên định đáp: “Ta tin ngươi!”