Chương 43: 【 Hình như là bị hôn rồi 】

Sau khi Tô Thanh Trúc trở về từ trong huyện, đột nhiên biến thành nhóc nói nhiều, lẽo đẽo khen Mộ Phong nức nở.

“Huyện lệnh đại nhân nuôi ngựa cực kỳ tốt, đại hắc giống như có thể hiểu được tiếng người!”

“Huyện lệnh đại nhân nói chuyện còn cười với ta, không hề tự cao một chút nào!”

“Huyện lệnh đại nhân còn có thể đánh kiếm thuật, lúc ta đi hắn đang ở bên trong sân luyện kiếm!”

Ba người còn lại ở bên cạnh nghe, thập phần cổ vũ mà “Ừ nha nha”, trên mặt còn phối hợp lộ ra biểu tình ước ao và sùng bái.

Tô Thanh Trúc không nhịn được mà cảm thấy đắc ý, há miệng là không dừng được, tiếp tục bla blo bla blo.

Mãi đến tận khi nói tới đã nghiền, y mới nhớ tới chuyện chính.

Y xách từ trên xe xuống một cái bao tải như quả bóng nhỏ, ném tới trước mặt Tô Diệp, không để ý lắm mà nói rằng: “Đây là một vị đại nhân họ Cổ nhờ ta mang về cho ngươi, còn vài câu như “Để chậm trễ đến bây giờ’, ‘Xin lỗi’ …..”

Tô Diệp nhíu mày —— đại nhân họ Cổ?

Người đầu tiên hắn nghĩ đến chính là Cổ Đinh.

Nhưng mà, vì sao Cổ Đinh phải đưa đồ cho hắn?

Tô Diệp nghi hoặc mở túi ra, phát hiện bên trong còn có ba cái túi nhỏ.

Mỗi cái túi nhỏ đều dùng dây thừng buộc vào thật chặt, trên miệng túi có gắn một mộc bài dài khoảng ba tấc, trên từng cái mộc bài có viết chữ “Hàn Dưa”, “Bắp cải”, ” Hoa bách hợp” để phân biệt.

Lúc này Tô Diệp mới nhớ lại, lúc trước hắn có nói qua cùng Cổ Đinh, nhờ hắn giúp một tay tìm mua một số hạt giống rau dưa trái cây.

Nhưng lúc đó là thuận tiện nhắc đến, chính hắn cũng đã quên mất, không nghĩ tới Cổ Đinh lại còn nhớ.

Trong lòng Tô Diệp sinh ra một tia ấm áp, hắn mở miệng túi ra, đầu tiên đập vào mắt chính là nắm hạt cỏ tranh tròn tròn, đổ hạt cỏ tranh (1) ra, mới có thể nhìn thấy từng hạt giống no đủ.

Dưa hấu, bắp cải, hoa bách hợp… Nghĩ đến ba loại thực vật ở thời đại này vô cùng quý giá, nếu không sẽ không bảo quản cẩn thận như vậy.

Trong lòng Tô Diệp vô cùng cảm kích.

Đặc biệt là túi hạt giống ghi tên “Hàn dưa”, sau khi nhìn thấy Tô Diệp vui mừng đến mức suýt nữa đã kêu lên —— từng hạt màu đen hạt tròn xịn , rõ ràng chính là hạt giống dưa hấu của đời sau!

Tuy rằng nhìn qua thì có thể thấy hạt dưa này dày hơn so với hạt giống ở thời hiện đại, nhưng các đặc trưng thì giống y hệt nhau.

Tô Diệp đột nhiên nhớ tới, quả dưa hấu ở thời Đại tống không phải gọi là “Hàn Dưa” sao? Không nghĩ tới bây giờ cũng đã có người trồng rồi.

Tô Diệp đem ba loại hạt giống nhìn một lần, không kịp chờ đợi muốn trồng xuống ngay rồi.

Nghĩ tới đây, tâm tư của hắn không khỏi xoay chuyển một cái.

Tuy rằng trước mắt đang vào thời điểm rét đậm, nhưng, có tường ấm duy trì thêm, nếu như dùng sọt tre xếp đất vào đặt ở trong phòng, không phải là lều lớn sẽ giống với phòng ấm của hiện đại sao?

——

Việc trong nhà đều đã làm xong, Ngu Phong dự định ngày hôm nay tốt đi trong huyện bán bánh xuân.

Mặt trời chưa sáng lắm, thức ăn gia súc của trâu và ngựa cũng chuẩn bị từ sớm rồi, củi gỗ dùng để nhóm lửa đã bổ xong từ ngày hôm trước, hiện tại đang được xếp gọn gàng cùng nhau ở góc nhà, bên trong lu nước cũng đã đầy.

Ngu Phong lặng lẽ chuẩn bị tốt những thứ này, để khi Tô Diệp tỉnh dậy sẽ tiết kiệm được chút sức lực.

Tô Diệp nhìn từng việc vào trong mắt, nói không cảm động là giả.

Bên ngoài, hắn tiễn Ngu Phong ra khỏi cửa, rồi chạy đến chuồng bên kia trước, muốn thay y dắt ngựa ra.

Ngu Phong lại xoa xoa bàn tay, luồn tay lái dây thừng lên trên cổ, cười nói: “Tiểu Diệp Tử, không vội vàng, giống như trước kia, đẩy đi là được.”

Tô Diệp khó hiểu, “Đã có xe ngựa vì sao không cần? Không chỉ nhanh, còn có thể thể tiết kiệm chút sức lực.”

“Không bao xa, cũng không tốn bao nhiêu sức lực. Người trong huyện hỗn tạp, nếu như mang theo nó ta còn phải phân tâm chiếu cố. Huống hồ, vốn dĩ chúng ta chỉ làm ăn nhỏ, đánh xe ngựa không thích hợp lắm.”

Đúng vậy, Ngu Phong liền là một người như vậy, cho dù là giàu nghèo, vẫn rất chân thật, không khoe khoang chút nào.

Tô Diệp mím môi một cái, không nói gì.

Ngu Phong cho là hắn không vui, liền nở nụ cười tươi, nhẹ giọng gọi: “Tiểu Diệp Tử, lại đây.”

Tô Diệp không rõ chuyện gì liền đi tới.

Cánh tay Ngu Phong rất dài, cũng rất có sức, Tô Diệp vừa mới đi đến gần, liền bị y kéo tới.

Tô Diệp ngẩn người, giãy giụa theo bản năng.

Ngu Phong chỉ dùng một cánh tay liền giam giữ hắn vào trong ngực, gò má anh tuấn kề sát ở trên đỉnh đầu hắn.

Trên trán có cái gì đó ấm áp kề sát vào, hơi dính, rồi biến mất.

Tô Diệp nghe được đối phương nói: “Ở nhà thật tốt, chờ ta trở về.”

Thanh âm dịu dàng dìm chết người.

Tô Diệp triệt để ngây ngẩn cả người.

Mãi đến khi Ngu Phong đi xa, sau đó hắn mới ý thức được, mình bị ôm, hình như… Còn bị hôn!

Một khắc ấy, Tô Diệp hoàn toàn không có lời nào để hình dung tâm tình và cảm giác của bản thân.

——

Thẳng đến lúc Tô Nha Nhi dẫn theo tiểu Đậu tử trở lại , Tô Diệp mới khôi phục trạng thái bình thường.

“Thanh Trúc đi lên trên núi đốn củi rồi, đại nương không yên lòng để nó một mình, liền gọi ta dẫn theo tiểu Đậu tử tới đây.” Tô Nha Nhi dịu giọng nhỏ nhẹ giải thích.

“Tẩu tử Tiểu Hạ đâu?” Tô Diệp thuận miệng hỏi.

“Mẫu thân nhà mẹ đẻ bị bệnh, hôm qua đã về nhà rồi.”

Tô Diệp gật gật đầu, nhìn về phía tiểu tử cạnh cửa.

Tiểu Đậu tử co quắp víu lấy trục cửa, lén lút nhìn Tô Diệp, bộ dáng muốn vào lại không dám.

Không biết vì sao, bọn nhỏ trong thôn đối với Tô Diệp đều có sự kính nể khó giải thích , rõ ràng ngay cả nói chuyện với hắn cũng chưa từng nói qua mà.

Tô Diệp cũng không biết cách làm quen với trẻ nhỏ, chỉ có thể cố gắng ôn hòa nói: “Bên ngoài lạnh, mau vào đi.”

Tiểu tử từng bước từng bước dịch đến bên tường, một người nho nhỏ, lại khiến cho người ta có cảm giác vô cùng đáng thương.

Tô Diệp cười cười, dụ dỗ: “Ngày hôm nay nhóm lửa tường, trong phòng ấm áp, ngươi không nên chạy loạn, chờ hấp hạt đậu xong, sẽ trộn với đường cho ngươi ăn.”

Tiểu Đậu tử vội vàng gật đầu không ngừng, dường như cả người đều thở phào nhẹ nhõm.

Tô Diệp cũng thở phào nhẹ nhõm —— đây là lần đầu hắn đối mặt trực tiếp với tiểu hài tử, cảm giác… cũng chơi rất vui.

Toàn bộ quá trình, Tô Nha Nhi đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, suýt nữa chút nữa hắn đã cảm thấy mình không hề quen biết tên tiểu tử trước mặt này —— đây là tiểu tử có giọng rung trời, nhảy lên mái nhà lật ngói, bị mẹ nó đuổi theo đánh cũng không rơi một giọt nước mắt Ngu Đậu tử sao?

Gia nhà hắn quả nhiên lợi hại!

Khuya ngày hôm trước hạt đậu đã ngâm nước và đang hấp, trong lúc này chỉ cần thỉnh thoảng thêm củi, không cần làm thêm gì nữa.

Giống như Tô Diệp đã nói, đợi khi tường ấm cháy lên, nhà bếp nho nhỏ sẽ như một phòng ấm nhỏ, mặc dù không mặc áo bông cũng không cảm thấy lạnh.

Tuy rằng Tiểu Đậu tử mới chỉ sáu tuổi, nhưng lại là tiểu hán tử có mắt nhìn vô cùng tốt.

Thời điểm Tô Diệp và Tô Nha Nhi vây quanh ở bên cạnh cái sọt trút chọn hạt đậu, hắn cũng đưa móng vuốt nhỏ đen thùi lùi, học bộ dáng của người lớn, đem những thứ biến thành màu đen, khô quắt, bóc vụn từng cái, lấy hạt ra , tuy rằng không kiên trì, nhưng vẫn không hề phạm sai lầm.

Hai người lớn một hài tử, trò chuyện, làm một vài việc, cũng coi như náo nhiệt.

Tính toán thời gian không sai biệt lắm, Tô Diệp liền giở nắp nồi lên cầm đũa tre chọc chọc, đậu tương trên vỉ đã chọc nát được, cũng không bị mềm quá mức, đúng lúc lấy ra khỏi nồi.

Tô Diệp thực hiện lời hứa hẹn trước đó, thừa dịp đậu còn hơi nóng múc ra ba chén đậu tương, trộn đường mật ở trên cho tiểu Đậu tử cùng Tô Nha Nhi ăn.

Tiểu tử lớn như vậy cũng chưa từng ăn đường, lúc ăn miếng thứ nhất ngọt đến đôi mắt cũng híp lại, sau đó liền lấy tay nhỏ cầm lấy, ăn như hùm như sói.

Tô Nha Nhi cũng vô cùng vui mừng, “Vậy, ta cũng có ?”

Tô Diệp cười cười, “Người nào cũng có phần.”

“Nhiều quá , đa tạ gia!” Tô Nha Nhi vừa cảm động, lại thật ngại quá, tay lau lau vào y phục mấy lần mới cầm lấy chén.

Tô Diệp bất mãn mà nhìn hắn, giả vờ tức giận.

Tô Nha Nhi ngẩn người, lúc này mới đổi giọng, nhẹ giọng nói, “Đa tạ Tiểu Diệp…”

Lúc này Tô Diệp mới hài lòng gật gật đầu.

Đậu tương hấp xong không thể dùng ngay lập tức, cần phải phơi nguội, sau đó trộn bột trên mặt, mới có thể để lên sọt trúc chờ lên men.

Phía dưới cái sọt trúc có xuyên lỗ nhỏ, nước có thể thấm để giải nhiệt, nên sẽ không để cho hạt đậu bị chua.

Mặt trên đắp vải bố, để lên tấm gỗ, đặt ở trên tường ấm, duy trì nhiệt độ ổn định, để thêm một khoảng thời gian sau nấm mốc sẽ lên men.

Mùa đông ở phương bắc nhiệt độ thấp hơn, nên cần thời gian dài hơn, nếu như là mùa hè thì tầm một tuần là được rồi.

Trong đầu Tô Diệp chỉ có lý thuyết, chưa từng thực hành, chỉ có thể làm thử.

Một khi đã đốt cháy tường ấm thì không thể ngừng, vẫn luôn cần đốt lửa, bảo đảm tấm gỗ luôn ấm áp, mà không bỏng tay, có người nói như vậy sẽ tạo điều kiện tốt nhất để nấm mốc sinh ra.

Từng cây từng cây củi được thêm vào, đợi một nồi nước nóng, Tô Nha Nhi nhìn bồn nước nóng đầy lên, lại phát sầu, “Mất nhiều bó củi như vậy, nước nóng lại không biết dùng ở đâu, giờ phải xử lý như thế nào đây?”

Tô Diệp liếc nhìn móng vuốt đen của tiểu tử , nhíu mày nói: “Ai nói không có chỗ dùng?”

Tô Nha Nhi thuận theo ánh mắt của hắn nhìn sang, nhất thời ngầm hiểu.

Tiểu đậu tử vừa nghe phải tắm, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng đến chín như quả hồng, chỉ vào Tô Nha Nhi liền reo lên: “Ngươi ngươi, ngươi không biết xấu hổ!”

Tô Nha Nhi bị nó nói mà cảm thấy mông lung, “Vì sao ta không biết xấu hổ?”

Hai tay Tiểu Đậu tử vòng qua ngực, vừa tức giận vừa oan ức, “Ngươi là một song nhi, lại suy nghĩ muốn cởϊ qυầи áo của hán tử, không phải không cần thể diện là cái gì!”

Tô Nha Nhi dở khóc dở cười, “Ngươi mới bao lớn chứ? Còn nói mình là hán tử nữa! Lại đây!”

“Ngươi đừng hòng!” Tiểu tử ôm cánh tay, căm phẫn sục sôi nói rằng, “Bị ngươi khác cởϊ qυầи áo ta sẽ phải cưới ngươi, ngươi già quá rồi, ta mới không cưới!”

“Quá già ” Tô Nha Nhi không chỉ không tức giận, trái lại còn cười ha ha, nói như thật: “Ôi chao nha, nghe nói đám tiểu nữ trẻ con thích nhất là tiểu hán tử sạch sạch sẽ sẽ, nếu như tay nhỏ bị đen đen, trên người bẩn bẩn, nhất định là sẽ không chơi với hắn.”

Tiểu Đậu tử theo bản năng mà gãi gãi móng vuốt nhỏ đen của mình, nửa tin nửa ngờ hỏi: “Ngươi nói…thật sao ?”

“Ừ mà! Không tin ngươi hỏi Tiểu Diệp thúc thúc.” Tô Nha Nhi liếc mắt ra hiệu cho Tô Diệp .

Tiểu Đậu tử nhìn về phía Tô Diệp, với ánh mắt sợ hãi.

Tô Diệp ho nhẹ một tiếng, không được tự nhiên mà nói rằng: “Sau khi tắm xong trên người sẽ sạch sẽ, tất nhiên sẽ.. làm cho người khác yêu thích.”

Tiểu Đậu tử trợn to hai mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn đổi tới đổi lui.

Cuối cùng, giống như là đã quyết định, chỉ vào trong phòng tường ấm nói: “Ta ở bên kia tắm, ngươi, ngươi không đi nhìn lén!”

Mặt Tô Nha Nhi ra sức nhịn cười, phi thường nghiêm túc gật gật đầu.

Tường ấm bên kia là do Ngu Phong dựng phòng riêng ra, trên đất dùng trúc để lót, chính là vì thuận tiện cho Tô Diệp tắm.

Tiểu tử phiền phiền nhiễu nhiễu lột sạch quần áo, bất đắc dĩ ngồi vào trong thùng gỗ, vẫn chưa yên tâm mà dặn dò: “Không cho nhìn lén!”

“Sẽ không.” Tô Nha Nhi cười híp mắt đáp lại.

Lúc này tiểu tử mới tay chân vụng về mà xoa nước lên tắm.

Nó cũng không biết, xung quanh “Buồng tắm” có rèm trúc, nếu như không mở rèm trúc ra, những người lớn đứng ở bên ngoài dễ dàng là có thể đem hắn trống trơn xem hết.

Hiếm khi lại thấy Tô Nha Nhi lộ ra cười xấu xa.

Đương nhiên, chỉ cần bảo đảm tiểu tử kia không bị nước ngập đến sặc, hai người biết vẫn làm bộ nhìn không thấy.

Tô Diệp tò mò hỏi: “Hắn vẫn còn nhỏ như thế, chẳng lẽ đã có cô nương yêu thích ?”

Mặt mày Tô Nha Nhi cong cong, tiến đến bên cạnh hắn, lặng lẽ nói rằng: “Tôn nữ của nhà thím Xuân Cửu , tiểu nha đầu ấy, Tiểu Diệp đã gặp qua chưa?”

Tô Diệp gật gật đầu, hắn nghe Ngu Phong nói qua, nhi tử của thím Xuân Cửu chết rồi con dâu bỏ chạy về nhà mẹ đẻ, chỉ chừa một tiểu nha đầu, năm nay đại khái sáu, bảy tuổi.

Ngày đó lúc ăn thịt hắn cố ý nhìn qua, tướng mạo tiểu cô nương đi theo thím Xuân Cửu , bé ngoan khéo léo, vô cùng đáng yêu.

“Nhóm tiểu hán tử trong thôn đều yêu thích nàng, đặc biệt là tiểu Đậu tử!”

Âm thanh của Tô Nha Nhi không tự chủ hơi lớn, tường ấm bên kia truyền đến một tiếng gầm lên, “Không cho nói lung tung!”

Tiện đà là tiếng nước “Rào rào”, hình như là tiểu tử là muốn từ trong chậu chạy ra.

Tô Nha Nhi vội vã xin tha, “Được được, không nói lung tung, ngươi tắm cho sạch đi!”

Tiểu tử nặng nề hừ một tiếng, khuôn mặt nhỏ đỏ đỏ xuyên thấu qua bên ngoài, không biết là nóng, hay là xấu hổ.

Tô Diệp cùng Tô Nha Nhi liếc mắt nhìn nhau, song song chạy ra ngoài cửa, ôm bụng nở nụ cười.

Tiểu hài tử nha, thật đáng yêu!