Chương 40: 【 Tiểu Diệp Tử là người của ta 】

Lúc trước vì cảm tạ đại nghĩa của Tô Diệp , Mộ Phong giao giày vải cho các thành viên ở trong Ngu Gia thôn làm, tuy rằng số lượng không ít, nhưng cuối cùng cũng có một ngày làm xong.

Hôm nay, quản sự bên trong nha đến thu giày một lần cuối cùng, thuận tiện cũng thanh toán tiền luôn.

Xuân Cửu dẫn người đi trước, sau đó liền ôm hộp tiền nặng trình trịch đi đến nhà lá.

Lúc đó, Tô Diệp còn đang cùng Ngu Phong thương lượng chuyện thu hoạch củ cải , mấy ngày gần đây khí trời lạnh rất nhanh, trên mặt đất đông lạnh, đào củ cải lên có chút khó khăn.

Ngu Phong nhìn thấy Xuân Cửu trước, cười chào hỏi, “Sao thím rảnh rỗi tới đây? Chắc là hôm nay làm việc nhanh hơn? “

“Làm xong rồi, ừm, đây là đại nhân trong nha vừa tổng kết tiền giày, tổng cộng năm xâu, tất cả ở chỗ này.” trên mặt Xuân Cửu mang vẻ vui mừng, cũng không chờ Tô Diệp kịp phản ứng, trực tiếp đem hộp tiền nhét vào trong l*иg ngực của hắn.

Hộp tiền cực kì nặng, Tô Diệp suýt chút nữa không ôm nổi.

“Thím, người đây là…”

Xuân Cửu dứt khoát nói rằng: “Kiểu giày là ngươi vẽ, việc cũng là ngươi nhận về, tiền này dĩ nhiên cũng nên cho ngươi.”

Tô Diệp vội vã lắc lắc đầu, cãi lại: “Nhưng việc của ta chỉ nói mấy câu, công sức đều là mọi người thím bỏ ra, dù thế nào tiền này cũng không nên cho ta.”

Hắn nói, liền muốn đem hộp trả về.

Xuân Cửu dĩ nhiên là không chịu nhận, nếu không phải Ngu Phong ngăn, sợ là nàng sớm đã quay người đi.

Ngu Phong đứng ở bên Tô Diệp , cùng khuyên, “Thím, tiểu Diệp Tử nói rất đúng, công sức đều là nhóm thím và đại nương bỏ ra, tất nhiên số tiền này cần phải chia cho các nàng cầm, cho mọi người ăn cái tết thật to…”

Xuân Cửu vung vung tay, “Không phải năm vẫn như thế sao? Từ trước cũng không có người nào chia tiền cho.”

“Thím, ngài hãy nghe ta nói, dù sao năm nay cũng xem như là khác rồi, coi như là…vì bọn nhỏ.”

Nhắc tới hài tử, lúc này Xuân Cửu mới trầm mặc.

Không phải là, Ngu Gia thôn nợ Tô Diệp không phải chỉ riêng chuyện này.

Nếu như không có Tô Diệp, bọn nhỏ không chỉ không có giày bông để mang, không khoác nổi áo bông, càng là không được nếm thử vị thịt, thậm chí không biết mùa đông này có thể này sống sót hay không nữa.

Mặc dù Xuân Cửu không kiên trì thêm, nhưng trong lòng lại muốn trở về cùng các nữ nhân tính toán một chút, bỏ thời gian ra làm thêm hai thân áo bông cho bọn hắn, còn có Tô Nha Nhi , nếu là Tô Diệp mang đến, thì không thể bạc đãi.

Không biết sau khi nàng trở về nói thế nào, mọi người đều nhận tiền .

Tuy rằng nhóm thôn phụ đó ngoài miệng không nói ra được lời hay, nhưng đều thể hiện ở trong hành động . Các nàng đều đưa tới các loại đồ ăn đồ vật, từng cái từng cái thả xuống liền đi, căn bản không cho phép Tô Diệp từ chối.

Tô Diệp vừa bất đắc dĩ, vừa cảm động —— thôn dân vậy, bảo hắn làm sao có thể nhẫn tâm không đối tốt với các nàng?

——

Ngày thu hoạch củ cải, không cần gọi, sáng sớm toàn bộ người lớn trong thôn đã đều đến đông đủ.

Thời điểm Tô Diệp xoa mắt đi nhà xí, mọi người đã làm đến khí thế ngất trời.

Tô Hoa đại nương cố ý đem lời đùa hắn, “Tiểu Diệp, vừa mới dậy sao ?”

Mặt Tô Diệp liền đỏ lên, đáp một tiếng thật nhỏ, sau đó phi thường tùy hứng mà nhắm mũi nhọn vào Ngu Phong , “Ngươi bắt đầu từ khi nào? Tại sao không gọi ta!”

Ngu Phong tốt tính cười nói: “Hôm qua thân mình ngươi mệt nhọc, muốn để cho ngươi ngủ thêm một chút. “

Nhóm thím và đại nương vừa nghe, nhất thời trên mặt lộ ra nụ cười ám muội, “Nhá, thì ra là đêm qua mệt nhọc? Tới làm gì?”

“Nói bậy gì đó nha, ngươi!” Tô Diệp tức giận đạp y một cước, nhà xí cũng không đến, mặt đỏ tới mang tai mà chui vào bên trong nhà .

“Ha ha, hôm qua vất vả đi vào huyện, không phải mệt nhọc ?” Ngu Phong toét miệng, vui vẻ mà theo ở phía sau.

Tô Diệp vừa mới đi vào, liền “bộp” một tiếng đẩy cửa khép lại, ván cửa thật dày suýt chút nữa đập vào sống mũi thẳng tắp của y.

Ngu Phong gãi đầu một cái, cách ván cửa cúi đầu nói lời nói nhỏ nhẹ dụ dỗ, “Tiểu Diệp Tử ngủ tiếp một lát đi, đắp kín mền, đừng để bị cảm lạnh… Việc đồng áng không cần ngươi phải làm, không cần lo lắng.”

Các nữ nhân liền cười một trận.

Tô Diệp tức giận đấm giường, tựa đầu chôn vào trong chăn, bịt tai trộm chuông.

Nhưng mà, đang ở bên cạnh nhà lá , nhóm đại nương giọng lại lớn, thanh âm xuyên thấu qua ở khắp mọi khe hở, truyền vào trong lỗ tai của hắn một cách rõ ràng.

“Phong Tử, ngươi cũng chịu không nổi, tức phụ bị uỷ khuất nhưng cũng không phải gọi là uỷ khuất đâu!”

“Cũng không phải sao, hảo hảo đau lòng tức phụ, người một nhà hoà thuận, chung quy lại người nhận được chỗ tốt vẫn là ngươi!”

“Còn nữa nói, song nhi nào có khả năng giống như Tiểu Diệp, đốt đèn l*иg cũng khó tìm!”

“…”

Ngu Phong luôn miệng vâng vâng, thỉnh thoảng đáp lại một câu, chỉ cần nghe thấy khẩu khí kia liền biết tâm trạng tốt đẹp đến mức nào.

Tô Diệp từ xấu hổ lúng túng đến buồn bực, lại tới mờ mịt, không khỏi buồn bực —— quan hệ của hai người biến thành như vậy từ lúc nào?

Rõ ràng chỉ là đắp chung chăn trên giường huynh đệ tốt kia mà!

A, đắp cùng giường chăn. .. Huynh đệ tốt?

Aaaaaaaaaaa…

Đột nhiên Tô Diệp ý thức được một vấn đề —— hiện tại bọn họ đã không cần chung giường, nên tách ra ngủ từ lâu rồi!

Đúng, chính là như vậy!

Vào giờ phút này, nhóm thím, đại nương đang đắm chìm bên trong việc giáo dục Ngu Phong, vô luận thế nào y cũng không nghĩ tới mình sắp gặp phải “Vận xui”.

Các nữ nhân nói nói, liền đem đề tài kéo tới đất ruộng của Tô Diệp .

“Mảnh đất lớn như vậy, có phải nên thừa dịp này trồng một số thứ? Để hoang như vậy thực tại đáng tiếc!”

Vấn đề này Tô Diệp đã cùng Ngu Phong thương lượng qua, lúc này, Ngu Phong liền dựa theo ý tứ của Tô Diệp nói rằng:

“Bây giờ càng ngày càng lạnh, trong đất cũng bị đông lạnh, mặc dù miễn cưỡng có thể gieo hạt con, nhưng lâu cũng không ra được cái gì. Chẳng bằng đầu xuân sang năm sẽ cày sâu ruộng đất, rắc phân bón lên, rồi trồng, cũng không muộn.”

Cày sâu ? Rắc phân?

Các nữ nhân trồng trọt nửa đời, nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghe thấy nói như vậy bao giờ, cùng lắm chỉ là cầm một cây đuốc hơ đốt cỏ dại trên mặt đất, phân tro nhiều thì cây có thể mập mập ra.

Nhưng, khi các nàng lại hỏi tới, Ngu Phong cũng không hiểu.

Cuối cùng, hắn bị hỏi đến mức mông lung, thẳng thắn nói: “Sang năm sẽ biết, tiểu Diệp Tử bảo làm gì ta liền làm cái đó, nghe hắn là chính xác nhất định không sai đâu !”

Tô Hoa đại nương lườm y một cái, cố ý đả kích y, “Tiểu Diệp tài giỏi như thế, muốn ngươi thì có ích lợi gì chứ?”

“Ta động thủ thôi, tiểu Diệp Tử cần nghĩ kế là được rồi!” Ngu Phong vô cùng lạc quan mà nói.

Tô Hoa đại nương không nhịn được cười, “Trái lại cũng không có phí sức lực và công lao làm lâu như vậy của nhóm người này !”

“Tiểu Diệp Tử cũng khen sức lực ta lớn.” Ngu Phong cực kỳ tự hào.

Tô Hoa nương lườm y một cái, rồi lại nói đến chuyện Tô Nha Nhi .

Hai ngày nay Tô Nha Nhi ở trong nhà của Tô Hoa đại nương , đã sớm được giành được sự yêu thích của Tô Hoa đại nương.

Tuy rằng tính cách của hắn có chút mềm mại, nhưng lại có mắt nhìn, người cũng chịu khó, nói chuyện lễ phép, vừa nhìn đã biết là không giống với mấy tiểu dã trong thôn.

Lần đầu tiên Tô Nha Nhi làm việc nhà nông, mãi mà không nắm bắt được trọng điểm.

Tô Hoa đại nương thay đổi tính nôn nóng ngày xưa, kiên nhẫn dạy, căn bản không đối xử như với Tô Thanh Trúc động một chút là cho một cái tát.

Thím bên cạnh nhìn, cười trêu ghẹo, “Ta xem hai người các ngươi hợp ý đấy, không bằng Hoa tẩu tử liền nhận Nha tiểu ca làm con nuôi, cũng coi như là một việc vui!”

Thím Xuân Cửu chen lời: “Ta thấy được đó, không phải tẩu tử vẫn luôn ngóng trông sinh được song nhi sao? Lúc này vừa tốt, không cần tự sinh, trực tiếp nhận được món hời lớn!”

Tô Hoa đại nương vừa nghe, không khỏi ngẩn người —— đừng nói, nàng thật sự là có chút động tâm.

Thím Xuân Cửu nhìn ra ý của nàng, chủ động nhận việc làm nhân vật người trung gian .

Nàng hướng về phía Tô Nha Nhi lộ nét mặt ôn hòa, hỏi: “Nha Nhi tiểu ca, ngươi cảm thấy thế nào? Có muốn nhận thêm nghĩa mẫu hay không?”

Tô Nha Nhi không chút suy nghĩ, liền không nhanh không chậm mà đáp: “Đại nương đối đãi với ta như con cái, đương nhiên Nha Nhi cảm kích trong lòng, Nha Nhi nằm mơ cũng ngóng trông có thể có vị mẫu thân như vậy… Chỉ là, Nha Nhi cũng không phải là người tự do, việc thân nhận, còn phải là người của gia làm chủ.”

Mọi người nghe vậy, lúc này mới nhớ tới thân phận của Tô Nha Nhi —— lúc trước Tô Hoa đại nương đã cố ý dặn dò trước, chỉ sợ đoàn người không cẩn thận nói nhầm, thương tổn đến hắn.

Nhất thời bầu không khí có chút lúng túng.

Người thím nói đầu tiên nhìn về phía Tô Nha Nhi, áy náy đầy mặt.

Tô Nha Nhi cười cười, lời nói vẫn thoải mái vô cùng, “Thím không cần như vậy, từ nhỏ Nha Nhi sống mệnh không tốt, mãi đến khi được hầu gia, được lão gia mang về phủ mới trải qua cuộc sống an ổn, trong lòng Nha Nhi chỉ có cảm kích.”

Lúc này Tô Diệp đang đi ra.

Trên tay hắn cầm theo cái mộc bài, đưa tới trước mặt Tô Nha Nhi , nói rằng: “Xin lỗi, việc này là sơ sót của ta, nên giao cho ngươi từ sớm mới phải.”

Chủ yếu là, trong lòng cũng không xem Tô Nha Nhi là hạ nhân, cho nên cũng là không nhớ tới chuyện khế ước bán thân.

Tô Nha Nhi trừng một đôi mắt hanh tròn tròn, nhìn Tô Diệp, rồi nhìn mộc bài nhỏ, tay run run , bộ dạng muốn tiếp nhận lại không dám.

Tô Hoa đại nương cắn răng, thẳng thắn hỏi: “Tiểu Diệp, ngươi làm như vậy… Là có ý định từ đầu rồi?”

Tô Diệp gật gật đầu, nói: “Thời điểm lúc trước ta gặp khó khăn, hạ nhân đầy phủ đều thừa dịp người khác gặp nguy, chỉ có Nha Nhi thật lòng đối đãi với ta, ở trong lòng ta sớm đã xem hắn là người nhà.”

Phút chốc Tô Nha Nhi trợn mắt lên, khó có thể tin nhìn về phía Tô Diệp, suýt nữa không tìm được thanh âm của mình, “Gia, người nhà?”

Tô Diệp gật gật đầu không chút do dự.

Tuy rằng nói như vậy có làm cho hắn thêm phần an tâm, nhưng thực tế cũng là ý nghĩa chân thật của Tô Diệp —— ngoại trừ ký ức và bên ngoài thân thể, có lẽ Tô Nha Nhi là người duy nhất có thể làm cho hắn và Tô Dạ Lan có chút dính dáng tồn tại với nhau, Tô Diệp vô cùng quý trọng.

Tay Tô Nha Nhi run run tiếp nhận mộc bài nhỏ, kích động đến mức vừa khóc vừa cười.

Tô Hoa đại nương cũng vì hắn mà cảm thấy vui vẻ, đỏ mắt nói: “Như vậy là tốt rồi, như vậy là tốt rồi!”

Nhưng mà, qua một chút, hai tay Tô Nha Nhi dâng mộc bài, trao trả cho Tô Diệp.

Tô Diệp khó hiểu, “Nha Nhi, ngươi làm vậy là ý gì?”

Tô Nha Nhi cắn răng, trên mặt kiên định, “Vẫn là gia thay Nha Nhi nhận thôi, Nha Nhi cả đời đi theo bên người gia!”

Tô Diệp nhìn song nhi trước mặt, bất đắc dĩ, lại có chút kính nể.

Không thể không nói, Tô Nha Nhi là người thông suốt.

Cái thời đại này, hộ tịch người hầu treo ở danh nghĩa chủ nhân, nếu như muốn từ bỏ nô tịch, phải độc lập đi ra ngoài, còn phải nộp lên không ít tiền bạc, nếu không thì chỉ có thể trở thành lưu dân không có hộ tịch.

Nếu như duy trì thân phận chủ tớ như trước , Tô Diệp làm người, tất nhiên sẽ không khắt khe với hắn, cũng sẽ không dễ dàng đánh đuổi hắn. Huống hồ, Tô Nha Nhi rất yêu thích Ngu Gia thôn, có thể sinh sống cùng Tô Diệp ở Ngu Gia thôn, dù sao cũng hơn là lấy được “thân phận tự do” nhưng phải sống đầu đường xó chợ.

Cho dù kiên cường như Tô Thanh Trúc, sau khi phụ thân mình qua đời cũng không dám sống một mình, huống chi là Tô Nha Nhi?

Song nhi có “thân phận tự do”, cũng không phải là người người đều gánh nổi.

Tô Nha Nhi nghĩ tất cả mọi chuyện đến thông suốt, chỉ là hắn đánh giá thấp thành ý của Tô Diệp.

Tô Diệp thở dài, hơi có chút dở khóc dở cười.

Tô Thanh Trúc lườm một cái, không chút nể tình nói rằng: “Ngươi có phải là bị ngốc không? Vội vàng đuổi người để cho ngươi—— “

Tô Hoa đại nương tát vỗ vào sau gáy y một cái, ngăn chặn câu nói tiếp theo của y, “Câm miệng!”

Tô Thanh Trúc xoa đầu, ngượng ngùng ngậm miệng lại.

Tô Nha Nhi chà xát tay, thanh âm yếu ớt, “Ta sợ không có cái này, gia sẽ, sẽ. .. Không cần ta.”

Tô Diệp đau đầu đến xoa xoa thái dương, không biết mình nên nói như thế nào mới có thể thu được sự tin tưởng của hắn.

Cuối cùng, vẫn là Ngu Phong tiến lên, đem mộc bài bán thân bóp nát, ném xuống đất.

“Từ nay về sau ngươi cứ ở trong Ngu Gia thôn, nên nhập hộ khẩu thì nhập hộ khẩu, nên nhận lão nương thì nhận lão nương, không ai đuổi ngươi đi.” Ngu Phong ôm cánh tay, sảng khoái nói .

Tô Nha Nhi cả kinh trợn mắt lên, nhìn mảnh vỡ trên đất, miệng há rồi lại ngậm, cũng không nói ra được câu nào.

Tô Diệp híp mắt nhìn về phía Ngu Phong, thoả mãn gật gật đầu.

Thím, đại nương không hẹn mà trong lòng đều có chút tán thưởng —— thời khắc mấu chốt, tiểu tử này còn có thể phát huy công dụng.

Không người nào biết, vào giờ phút này, trong lòng Ngu Phong tràn đầy khó chịu —— tiểu Diệp Tử là người của ta, đương nhiên sẽ không cần ngươi!