Chương 39: 【 Trở thành một tiểu địa chủ 】

Ngày hôm sau, Tô Diệp cùng Ngu Phong liền đi vào huyện.

Có xe ngựa, thuận lợi hơn rất nhiều, vốn dĩ phải đi đường hết hơn một canh giờ, ngồi xe chỉ tốn nửa canh giờ đã đến rồi.

Theo thường lệ cửa nha môn có bày sạp hàng bán đồ ăn. Thời tiết càng ngày càng lạnh, rất nhiều người học theo kiểu lúc trước của Ngu Phong, mang theo cái bếp lò đất nhỏ, ở dưới đáy đốt than củi, hoặc thả củi gỗ chẻ ra cũng tốt.

Các hán tử mới nhìn thấy Ngu Phong đến, liền cảm thấy ngại ngùng.

Tiểu ca mì nước xoa xoa tay, giải thích thay mọi người, “Vốn là muốn nói với ngươi một tiếng , mấy ngày trước đây còn có người đặc biệt đi đến thôn các ngươi một chuyến, nghe các thím trong thôn nói ngươi đi đến quận phủ, mọi người đành dùng như thế trước…Nếu ngươi không muốn, chúng ta liền hủy bỏ nó!”

Ngu Phong vỗ vỗ vai hắn, thẳng thắn nói: “Đừng, cái bếp không phải của nhà ta, người người đều có thể dùng, việc buôn bán gần đây thế nào rồi?”

Tiểu ca mì nước vừa nghe liền nở nụ cười, “Không phải nói chứ, từ khi dùng cái bếp này, người đi mua cơm rõ ràng nhiều hơn so với trước đây không ít, tuy rằng cần chút tiền mua bó củi, nhưng so sánh cái này với đồ ăn bán ra thì thật sự không tính là cái gì!”

Trên mặt Ngu Phong lộ ra nụ cười thẳng thắn, “Vậy thì tốt!”

Có tiểu ca mì nước mở đầu, liền có mấy hán tử tới tiếp lời, đều bộc lộ ý tứ cảm tạ .

Trước sau trên mặt Ngu Phong đều mang theo nụ cười, ứng đối đến thành thạo điêu luyện, mấy câu liền có thể lấy được hảo cảm của mọi người.

Các hán tử đều nói: “Sau này khi ngươi vào huyện cứ đến sạp hàng của bọn ta ăn thật no không cần trả tiền, phu lang nhà ngươi cũng vậy.”

Ngu Phong cũng không giải thích, trái lại sảng khoái đáp: “Được thôi, được thôi, mấy ngày nữa rảnh rỗi, ta liền qua đây bầu bạn cùng mọi người bầu bạn! ”

“Tình cảm phải thật tốt nha! “Các hán tử bị đoạt sinh ý nhưng không hề không vui, ngược lại nhao nhao tỏ vẻ hoan nghênh.

Đợi đến khi hai người tiến vào nha môn, lúc này Tô Diệp mới hỏi: “Ngươi thật sự định tiếp tục bán bánh?”

Ngu Phong gật gật đầu, “Qua một tháng sau là đến ăn tết, trở về lại thu củ cải trong đất cùng thức ăn cay đầu, ta sẽ lại đây —— lần trước hái nấm vẫn luôn không có chỗ dùng, vừa vặn có thể gánh vác một giai đoạn này.”

Tô Diệp gật gật đầu, “Cũng tốt, chỉ là… đừng qua cực khổ.”

Ngu Phong ngoài miệng nói “Không khổ cực”, nhưng trong lòng lại là hồi hộp —— tiểu Diệp Tử đang quan tâm ta!

Vừa nói chuyện, thì đã đến chăn nuôi ty.

Mấy ngày qua Vu lão đại nhân vẫn luôn chờ Tô Diệp, lúc này vừa thấy hắn đến, liền đặc biệt nhiệt tình mời hắn đến phòng uống nước trà

Hai người đều không phải là người có tính tình hay có thói quen khách sáo, sau khi ngồi vào chỗ của mình, Tô Diệp liền cầm bút lên viết, vừa nói, vừa đem chứng bệnh của trâu nghé và phương thuốc chữa trị viết xuống.

Hắn suy nghĩ một chút, chủ yếu là nhớ lại mấy loại triệu chứng tương tự vậy cùng biện pháp để trị liệu, đồng thời vô cùng nghiêm túc nói bổ sung: “Những thứ này ta cũng chỉ là có nghe thấy một chút, vẫn chưa tự mình thử nghiệm, chỉ cung cấp đại nhân tham khảo thôi.”

Nhưng Vu lão đại nhân lại giống như nhận được một vật quý báu, nói rằng: “Một khi trâu cày ruộng sinh bệnh, có lẽ là do gánh nặng, biện pháp chữa trị rất hiếm, tiểu ca đã có khả năng đem bệnh ‘Phó bệnh thương hàn’ này chữa khỏi, đã lợi hại vô cùng rồi, phải biết rằng , trâu cày này chính là mạng của nông dân a!”

Vu lão đại nhân nói đến chỗ kích động, đến thân phận cũng không để ý, đột nhiên đứng dậy hướng về phía Tô Diệp vái chào một cái thật thấp.

Tô Diệp vội vã bái hạ, trong lòng cũng không khỏi bị cảm hoá, “Chăn nuôi ty có ngài trấn giữ, bách tính Vạn Niên huyện là chuyện may mắn.”

Vu đại nhân khoát tay, liền kéo hỏi Tô Diệp thêm nhiều vấn đề, vừa hỏi còn vừa gọi người ghi lại. Mãi đến tận tới gần buổi trưa, Tô Diệp nói khô cả họng, trong bụng kêu rột rột lên, Vu đại nhân này mới đem người buông tha.

Từ sau khi đi ra chăn nuôi ty , Tô Diệp lắc lắc vai, rủ xuống đầu, mệt đến thở hồng hộc.

Ngu Phong đỡ lấy người, dựa vào trên người mình, không nhịn được cười, “Làm sao mệt thành như vậy?”

“Giờ thì ta đã biết, cùng với đại nhân nói chuyện cũng là việc chân tay!” Tô Diệp nói, liền đem một chuỗi tiền đồng lớn nhét vào trong tay y.

Ngu Phong đếm ước chừng, ít nhất cũng có nửa quán (*), không khỏi cười nói: “Về sau việc chân tay như vậy cứ giao cho ta, tiểu Diệp Tử cứ nghĩ kế là tốt rồi.”

(*) Cái dây xâu tiền. Một xâu có một nghìn đồng tiền là nhất quán ( một quan)

Tô Diệp hữu khí vô lực đáp một tiếng “Được”.

Hai người thương lượng xong ở huyện dùng bữa trưa rồi đi dạo một vòng, hay là về nhà lại ăn thêm, liền nhìn thấy một người trẻ tuổi đen đúa gầy gò chạy tới trước mặt .

“Diêm tiểu ca vì sao chạy như vậy gấp?” Ngu Phong cùng Diêm Tiểu Lộ coi như có quen biết, chào hỏi trước.

Diêm Tiểu Lộ nhìn thấy hai người, thở phào nhẹ nhõm rất lớn, “Có thể tới kịp thời, ta còn sợ các đã ngươi đi!”

Tô Diệp nhíu mày, “Chẳng lẽ là… Đại nhân có chuyện tìm chúng tôi?”

Diêm Tiểu Lộ nhất thời nở nụ cười, không keo kiệt chút nào mà khích lệ nói: “Người biết đọc sách, đầu óc dễ sử dụng , ta còn chưa nói cái gì, liền bị Tô tiểu ca đoán trúng rồi!”

Tô Diệp cười cười, khiêm tốn đáp: “Đoán lung tung, trùng hợp mà thôi.”

Không nói nhiều lời, Diêm Tiểu Lộ dẫn hai người Tô Diệp tới phía sau nha.

Nơi này xem như là nhà riêng của Mộ Phong, nếu như không phận sự thì người không khác dễ dàng vào đây được.

Ngu Phong bị Diêm Tiểu Lộ dẫn đi phòng phòng trà , Tô Diệp ở đó ngồi xuống.

Rấn nhanh Mộ Phong liền đến.

Mặc dù dáng dấp ôn nhuận tuấn dật, nhưng là người tính tình phóng khoáng , tới liền nói rằng: “Ta đưa bức họa vẽ kho lúa của ngươi trình lên cho lão sư , lão sư lại dâng lên cho thánh thượng, sau khi thánh thượng xem qua liền tán thưởng, lúc này liền ban cho ngươi 200 lượng vàng, ruộng tốt hai mươi mẫu…”

“Thảo dân cảm tạ thánh thượng, cảm ơn đại nhân.” Tô Diệp quy củ hành lễ, thần sắc cũng không có hiện ra vẻ kích động.

Lúc này Mộ Phong mới nhớ tới thân phận của hắn —— suy cho cùng là còn của hầu tước, sợ là nhiều vàng và điền sản cũng không lọt nổi mắt xanh của hắn.

Hắn tỉnh táo lại, trong lòng không phải không tiếc nuối —— nếu không phải thân phận song nhi bị giới hạn, công lao như vậy, sao chỉ có thể sắp xếp chút lợi ích nhỏ như thế này?

Mộ Phong mang theo vài phần chần chờ, giải thích: “Xét thấy ngươi đến mai danh ẩn tích ở đất này, nghĩ đến là có nỗi khổ trong lòng, bởi vậy thời điểm ân sư tấu lên trên chỉ nói là Vạn Niên huyện Tô thị, vẫn chưa đề cập cái khác, mong rằng Tô tiểu ca đừng trách ta tự quyết định.”

Tô Diệp vội vã vái thi lễ, thành khẩn nói rằng: “Đa tạ Đại nhân cân nhắc chu toàn, Tô mỗ vô cùng cảm kích.”

Vẻ mặt Tô Diệp không giống như giả vờ, lúc này Mộ Phong mới thở ra một cái.

Hai người cùng nhau cung kính một chén, thoáng cái bầu không khí được buông lỏng.

“Tuy rằng ban thưởng không nhiều, tốt xấu cũng có thể thêm cái dùng để chi tiêu hàng ngày, Tô tiểu ca coi trọng đất đai ở đâu cứ mở miệng, cái này bản quan vẫn còn có thể làm chủ được.”

“Tô mỗ cảm ơn đại nhân, nếu là có thể, thì chọn hai mươi mẫu ở Ngu Gia thôn, sát bên bờ sông thì tốt.” Tô Diệp dừng một chút, tiếp tục nói, “Mặt khác, mười dật hoàng kim, cũng đổi thành đất đi!”

Mộ Phong nhíu mày, cười nói: “Phải biết, số tiền này có thể mua hết bốn phương tám hướng đất đai của Ngu Gia thôn.”

Tô Diệp cười cười, thản nhiên nói: “Vậy thì đều mua tất cả lại đi!”

——

Mộ Phong nói không phải đùa giỡn, Tô Diệp càng không phải .

Hắn làm ra quyết định như vậy cũng không phải là tâm huyết dâng trào, mà đã suy nghĩ kết quả một cách cặn kẽ.

Những năm trước đây đánh trận không ngừng, càng đến gần kinh thành và vùng lân cận thì tình hình dân cư lưu vong càng nghiêm trọng.

Bây giờ tân triều mới lập, hoang vắng, thời điểm có ruộng đất chính là có lợi nhất. Hơn nữa người chi phối miễn giảm thu thuế, chính sách khôi phục và phát triển, đem tiền bạc đổi thành ruộng đất có thể nói là lựa chọn sáng suốt nhất.

Ngày kế, liền có quan quản lý ruộng đất đến Ngu Gia thôn đi đo đạc ruộng đất.

Phía bắc của Ngu Gia thôn là chỗ dựa, phía nam ven sông, phía đông có rừng trúc một mảnh rậm rạp, tách thôn Tiểu Trúc ra.

Bốn phía ruộng đất vốn là ruộng công , nông gia cũng không có tài sản riêng, được huyện nha quan đo lại, gộp lại toàn bộ ruộng tốt đất hoang chỉ có hai khoảnh (*), ước chừng hết 3 trăm lạng bạc ròng, lấy mười dật hoàng kim mua hết toàn bộ những thứ đó vẫn còn có dư.

(*) Khoảnh: rộng 100 mẫu trung quốc, chừng 6,6667 hec-ta)

Cuối cùng, Tô Diệp và Ngu Phong thương lượng một chút, cũng mua luôn cái Núi củi ở phía bắc kia, trước khi tới vị tiểu quan kia đã được Mộ Phong dặn dò, đương nhiên lúc này sẽ không làm khó bọn hắn, thậm chí còn tạo điều kiện khá nhiều mặt.

Đương nhiên, Ngu Phong cũng cho hắn không ít chỗ tốt, y cũng không hề phí công.

Cứ như vậy, bắc lên Núi Củi , nam đến sông bãi, tây con đường đối diện huyện, nam thẳng đến rừng trúc, ngoại trừ ở giữa có hai mươi mẫu đất kia của Ngu Phong, tất cả đều về danh nghĩa của Tô Diệp.

Tô Diệp thay đổi nhanh chóng, thành địa chủ lớn nhất của tám thôn to trong mười dặm này rồi.

Tô Thanh Trúc nhìn hộ tịch mới có dòng chữ “ Ruộng đất hai khoảnh, củi sơn một toà”, con ngươi đều phải trừng xuống.

Tuy rằng hai người không phải huynh đệ ruột, nhưng bọn họ là cùng hộ tịch nha, nói cách khác, ít nhất theo luật mà nói, những thứ này cũng coi như là của y a a a!

Tô Diệp nhìn giản đồ trên tay, dùng ngón tay trỏ điểm điểm khu vực trúng cầu nên thiếu mất một mảnh, khá là tiếc nuối lắc lắc đầu.

Ngu Phong bén nhạy cảm nhận nhìn ra được tâm tư của hắn, vô cùng hào phóng nói: “Tiểu Diệp Tử, hai mươi mẫu này cũng cho ngươi, đều là của ngươi!”

Lúc này Tô Diệp mới hài lòng gật gật đầu, cong cong ánh mắt nở nụ cười.