Chương 38: 【 Trong nhà vẫn là tốt nhất 】

QUYỂN 2: GIAN NAN SỐNG QUA NGÀY

Bụi băm của chuyện Hầu phủ lắng xuống, Tô Diệp cùng Ngu Phong cũng có thể an tâm trở về Ngu Gia thôn.

Khiến cho người ta vui mừng là sau đó Hoắc Đạt tiếp nhận được ý chỉ, hoàng đế ban thưởng Vĩnh An hầu phủ cho hắn. Vĩnh An hầu phủ chính thức đổi tên thành phủ Phiêu Kị tướng quân.

Hoàng đế an bài như vậy có thể nói là một công đôi việc.

Thứ nhất, Hoắc Đạt có thể diện ở ngay lệ quận; thứ hai, thực ra cũng là tân đế trá hình ban thưởng cho Tô Diệp, dù sao ở bên ngoài hắn và Hoắc Đạt đã có hôn ước từ trước, phủ đệ của Hoắc Đạt sớm muộn gì cũng là của hắn.

Không thể không nói, trong lòng Tô Diệp xác thực đã dễ chịu hơn nhiều.

Sáng sớm, cây cối trong đình, cửa sổ mờ ảo một tầng sương trắng, trời chưa sáng Tô Diệp cùng Ngu Phong đã bắt đầu chuẩn bị, hôm nay bọn họ phải về Ngu Gia thôn.

Sáng sớm, Hoắc Đạt liền dẫn theo Chùy Tử và Bí Đao đi qua để đưa tiễn.

Tâm tư Bí Đao đơn thuần, lúc nhìn thấy Tô Diệp , phi thường lễ phép hành lễ chào, mở miệng nói : “Bí Đao ra mắt tẩu tử!”

Tô Diệp nhíu mày, không đáp lại.

Hoắc Đạt cười như không cười nhìn Ngu Phong, cũng không giải thích.

Nhưng Ngu Phong lại lạc quan, ôm cổ Bí Đao , cười ha hả nói : “Tiếng ‘Tẩu tử’ này gọi cũng không sai… Sớm muộn cũng phải gọi mà.”

Hoắc Đạt tức giận đạp tới, Ngu Phong miệng cười né tránh.

Bí Đao nghi hoặc gãi đầu một cái —— chẳng lẽ nhận lầm người?

Tô Diệp không để ý đến bọn họ đùa giỡn, cùng với Tô Nha Nhi đóng gói đồ đạc để mang đi.

Bút mực thư tín, y phục đệm chăn, chén chậu, chén dĩa thường dùng, thùng gỗ đựng quần áo, thậm chí nồi, muôi cơm, chỉ cần dùng được, hắn đều cố gắng mang theo.

Còn có một con ngựa, một chiếc xe, không trắng tay như lúc mới đến.

Không thể không nói, ngựa ở đây không rẻ, thậm chí có tiền cũng không mua được, phẩm dạng tốt hơn một chút đều phải sung quân làm chiến mã, vì Vĩnh An hầu phủ là nhà có công lao mới được đặc xá có thể nuôi ngựa, nhưng số lượng cũng có hạn.

Con ngựa trước mắt này, vẫn là do Hoắc Đạt đích thân một chuyến tới binh mã ty, giúp Tô Diệp xử lý.

Ngu Phong buộc xe bằng dây thừng cho chắc, mấy người hán tử tranh cướp khuân đồ lên, cũng không để cho hai song nhi phải động thủ.

“Những gì chúng ta cần nói cũng nói xong rồi, cũng không mấy khi đi đến quận phủ, mấy huynh đệ cũng phải ở trong doanh trại cả ngày không tiện ra ngoài, ngươi cũng không thể lười nhác!” Giọng Chùy tử lớn, vừa nói chuyện là có thể dọa Tô Nha Nhi sợ đến mức run run một cái.

Ngu Phong cười nói: “Yên tâm đi, chờ các loại rau củ quả trong nhà tốt, ta sẽ điều khiển xe ngựa lớn đưa đến cho các ngươi.”

Hoắc Đạt ôm cánh tay cười lạnh, “Chút xíu này mà ngươi cũng dùng đến.”

Ngu Phong chỉ quan tâm đến lợi ích thực tế, mới không quản hắn nói cái gì.

Bí Đao không hiểu vò vò đầu —— từ trước đến nay không phải là tướng quân cùng Phong Tử là tốt nhất sao? Tại sao hôm nay hình như nhìn chỗ nào cũng không vừa mắt với y?

Nghĩ mãi mà vẫn không thông suốt vấn đề này, vừa nghiêng đầu, hắn liền nhìn thấy một song nhi nhỏ gầy ở góc tường lén lút lau nước mắt.

Bí Đao có chút gấp gáp, người trước mặt không phải là người của tẩu tử sao, như thế nào lại khóc rồi ?

Hắn gấp gáp đem sách thẻ tre để lại trên xe, có chút do dự tới gần, thanh âm ôn nhu hỏi: “Tiểu ca làm sao thế? Không nỡ rời xa Hầu phủ sao ?”

Tô Nha Nhi vừa nghe, nước mắt chảy càng nhiều hơn, thậm chí không ngăn được mà bắt đầu nghẹn ngào.

“Ôi chao nha, ngươi đừng khóc, đừng khóc.” Bí Đao hoảng hoảng hốt hốt cuốn ống tay áo lên, muốn tiến lên lau nước mắt cho hắn, lại cảm thấy không thích hợp, trong lúc nhất thời tay chân đều luống cuống.

Tô Diệp cũng không có chú ý đến tình huống ở bên đây, hắn kiểm tra đồ đạc lại một lần cuối cùng, hài lòng vỗ vỗ tay, giương giọng kêu lên: “Nha Nhi, mau tới đây, phải xuất phát rồi !”

Tô Nha Nhi vừa nghe, nhất thời ngẩn người tại đó.

Cách sương mù mưa lất phất, Tô Diệp không thấy rõ mặt của hắn, chỉ cười nói: “Chúng ta phải thừa dịp đi sớm, nếu không đến buổi tối sẽ không chỗ ở.”

Tô Nha Nhi mang theo vệt nước mắt giàn giụa, há hốc mồm ngẩn người tại đó.

Bí Đao có chút không đành lòng, nhỏ giọng nói: “Nếu ngươi không nguyện đi, ta có thể cầu xin tướng quân, cho ngươi tiếp tục ở lại trong phủ…”

Tô Nha Nhi nghe thấy câu “ở lại”, bỗng nhiên giống như sống lại, lắc đầu như trống bỏi, “Không không, ta đi, ta muốn đi!”

Nói xong, liền lảo đảo chạy về hướng xe ngựa, vừa khóc vừa cười.

Bí Đao không hiểu gãi đầu một cái —— đây là nguyện ý, hay vẫn là không muốn a?

Tô Diệp kéo người lên trên xe, mới nhìn thấy Tô Nha Nhi vừa khóc, hắn cười an ủi, “Trong thôn có nhiều nữ nhân, song nhi ít, ngươi có thể làm bạn cùng ta. Không cần phải lo lắng, mọi người đều rất hòa thuận, sẽ không có kiểu người cũ bắt nạt người mới đâu.”

Tô Nha Nhi gật đầu liên tục, nước mắt không ngừng chảy ra, nhưng bây giờ là vui mừng —— vốn dĩ hắn tưởng rằng, Tô Diệp sẽ không dẫn hắn đi.

——

Đồ đạc trong xe rất nhiều, hành trình liền chậm hơn một chút, ba người tốn thêm nửa ngày, sau giờ ngọ ngày thứ ba mới về đến trong thôn.

Khí trời tốt hiếm thấy, ánh mặt trời rực rỡ .

Bọn nhỏ đang chơi đùa ở trong khu đất hoang, trên người mồ hôi tuôn ra , áo bông cũng cởi ra.

Tô Diệp cách màn xe thấy cảnh này, vội nói với Ngu Phong : “Nhanh kêu bọn nhỏ đến, ra mồ hôi liền cởϊ áσ bông, có thể sẽ trúng gió!”

Không đợi Ngu Phong gọi, bọn nhỏ đã nhìn thấy xe ngựa, đã sớm chủ động đuổi lại đây, từng nhóc từng nhóc kéo cổ họng non nớt, hưng phấn kêu lên: “Đại mã! Đại mã!”

Đôi mắt Tiểu Đậu tử sắc bén nhất, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Ngu Phong ở trên xe, “Phong Tử thúc! Là Phong Tử thúc!”

Bọn nhỏ cũng cùng kêu lên, “Phong Tử thúc trở về thôn rồi! Phong Tử thúc cưỡi xe ngựa to về!”

Cười nhảy nhót náo nhiệt như vậy, nhìn bộ dạng lại có cảm giác giống như “Đại vương trở về núi”.

Tô Diệp nhịn không được, vui sướиɠ mà nở nụ cười.

Nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên đến trong thôn, nhưng rõ ràng thời gian đã qua mấy tháng rồi, lại giống như đang mơ.

Tô Nha Nhi cũng rất vui vẻ.

Hắn vốn là con của người buôn bán ,theo phụ thân bán dạo trên đường bị sơn tặc trên núi cướp về, mặc dù sau này được tới Hầu phủ, nhưng cũng bởi vì tính tình mềm yếu thường xuyên bị bắt nạt, có thể nói là chưa từng trải qua một ngày có cuộc sống an ổn.

Lúc này, hắn cẩn thận vén màn xe, dường như một đôi mắt cũng không đủ để nhìn, đất ruộng trơ trụi, nhà ở thấp bé, ở trong mắt hắn lại rất thú vị !

Ngu Phong cho xe ngựa dừng lại , lần lượt ôm từng hài tử lên xe.

Tiểu Đậu tử ỷ vào mình quen thuộc với Ngu Phong, liền vô cùng bá đạo, vừa lên đến liền chiếm lấy vị trí có tầm nhìn tốt nhất.

Những hài tử còn lại đều ngưỡng mộ hắn, nhưng cũng không tranh với hắn.

Tô Diệp sờ sờ đầu tròn vo của tiểu tử kia , mơ hồ nhớ tới hình như Tô Thanh Trúc có đề cập tới, “Đậu tử được sáu tuổi rồi à ?”

Ngu Phong gật gật đầu, “Qua năm chính là bảy tuổi, một đứa bé lanh lợi, vô cùng bướng bỉnh.”

Tiểu tử khoẻ mạnh kháu khỉnh, một đôi mắt chuyển nhanh như chớp, vừa nhìn liền biết không thành thật.

Nhưng mà, dường như nó biết được Tô Diệp là song nhi, cũng biết hắn khác với người khác, nên biểu hiện ở trước mặt hắn lại vô cùng ngoan ngoãn.

Ngu Phong lấy làm kỳ lạ, “Tại sao bây giờ lại đổi tính rồi ?”

Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Đậu tử phồng lên, không lên tiếng.

Ít khi Tô Diệp mở đầu nói chuyện cười, “Tiểu hài tử cũng yêu thích ta.”

Ngu Phong cười ha ha, nói có ẩn ý: “Không chỉ mỗi hài tử thôi đâu.”

Tay Tô Diệp dừng lại, vậy mà…bị đùa giỡn rồi!

Mấy thím và đại nương ở cửa nghe được tin, sôi nổi đi từ trong nhà ra ngoài đón bọn họ.

Trong ngày mùa đông việc không nhiều lắm, ngoại trừ lên núi kiếm củi, thì chính là may giày, thời gian rất tự do.

Tô Hoa đại nương dẫn đầu, giúp đỡ bọn họ khuân đồ vào trong phòng.

Thím Xuân Cửu kéo tay của Tô Diệp , nhẹ cười mà nói chuyện, “Mỗi ngày đều có người quét tước gian nhà này, thừa dịp trời nắng cũng mang chăn đệm ra phơi nắng tốt, sau khi trở về ngươi cứ việc nghỉ ngơi thật tốt, cũng không cần lo lắng gì cả.”

Tô Diệp gật gật đầu, đôi mắt nóng lên.

Tô Nha Nhi cúi đầu theo ở phía sau, mặc dù nỗ lực giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, nhưng lại không bị quên lãng, sớm có tẩu tử trò chuyện cùng hắn.

Hơn nữa vừa nhìn dáng dấp Tô Nha Nhi thì đã biết chính là song nhi, nhóm nữ nhân trẻ tuổi nói chuyện cùng hắn, so với thời điểm đối mặt Tô Diệp thì tự nhiên hơn nhiều lắm.

Tuy rằng trong lòng Tô Thanh Trúc cũng nhớ Tô Diệp, nhưng khi nói chuyện vẫn là một bộ dạng vụng về kia, “Vẫn luôn nuôi nghé con cho ngươi, mỗi ngày nhảy nhót tưng bừng, có thể ăn được nhiều rồi!”

Tô Diệp cười cười, sờ sờ đầu tiểu tử thoáng mập lên, vui mừng nói: “Nhớ đến là tốt rồi .”

Nghé con thấy Tô Diệp, giống như là nhận ra hắn, đạp móng kêu lên ‘Ùm òm bo’ .

Tô Thanh Trúc tức điên, chọc đầu nghé con mắng nó không có lương tâm, “Nhìn thấy hắn thì như thấy người nhà, quên mất là ai mỗi ngày đều đổ thuốc cho ngươi hầu hạ ngươi mệt gần chết?”

“Tiểu Trúc tử ghen tị à!” Các nữ nhân đều cười lên.

Tô Thanh Trúc khoanh tay tức giận.

Tô Diệp vỗ vỗ bờ vai hắn, rộng lượng nói: “Mấy ngày nay khổ cho cực ngươi rồi.”

Tô Thanh Trúc hừ một tiếng, “Này còn tạm được.”

Thím Xuân Cửu nhìn hai người, pha trò cười nói: “Đừng nói nữa, nếu hai người các ngươi đứng ở một chỗ, vừa nhìn thì đã biết là huynh đệ —— Tiểu Diệp là ca ca.”

Tô Thanh Trúc liếc mắt, lười tính toán.

“Đúng rồi, mấy ngày trước đây Vu Anh ở hộ chăn nuôi ty kia lại tới nữa, hỏi nghé con được chữa khỏi như thế nào, ta không nói rõ ràng, hắn liền nói lúc nào ngươi rảnh rỗi đi vào trong huyện một chuyến, còn nói sẽ cho thêm các loại tiền thưởng.”

Thím Xuân Cửu vừa nghe, “Đây là chuyện tốt, tiểu Diệp nên nhớ ở trong lòng.”

Tô Diệp gật gật đầu, âm thầm tính toán, không bằng ngày mai liền đi, vừa lúc đến huyện lý mua vài món đồ.

Bên trong lều chỉ có một cái giường lớn, hai người còn có thể miễn cưỡng chen chen, nếu như thêm Tô Nha Nhi nữa, căn bản là không có chỗ ở.

Tô Nha Nhi hoàn toàn không ngờ rằng sẽ có tình huống như vậy, vừa đau lòng vì Tô Diệp, về phương diện khác lại cảm thấy mình liên lụy đến người khác, trong lòng rất là khó chịu.

Tô đại nương nhìn thấy dáng vẻ của hắn, nhiệt tình kéo tay hắn, cười nói: “Này có khó khăn gì đâu ? Thôn chúng ta cái khác thì không nhiều lắm, chứ còn gian nhà trống thì rất nhiều, đi, đến ở nhà lớn của đại nương, một mình Thanh Trúc chiếm một gian phòng lớn, ngươi đến vừa vặn làm bạn cùng y đi !”

Lần đầu tiên trong đời Tô Nha Nhi nhìn thấy có người nhiệt tình như vậy, trong nhất thời có chút luống cuống, nhìn về phía Tô Diệp giống như dò hỏi.

Tô Diệp nhìn về phía Tô Thanh Trúc, hỏi: “Thanh Trúc cảm thấy như thế có được không?”

Tô Thanh Trúc thờ ơ nhún nhún vai, “Chỉ cần hắn không chê, ta không có ý kiến, hơn nữa gian phòng cũng lớn.”

Lúc này Tô Diệp mới yên tâm gật gật đầu.

Tô Nha Nhi cũng thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt ướt nhẹp tràn đầy cảm kích nhìn về phía Tô Hoa đại nương.

Tô Hoa đại nương đối với hắn càng có thêm mấy phần yêu mến.

Vẫn là Ngu Phong và Tô Diệp ở cùng một lều, dường như mọi người đã sớm có hiểu ngầm đối với chuyện này, hai đương sự cũng không cảm thấy có gì không đúng.

Vào đêm, Tô Diệp dùng nước nóng ngâm chân, cũng không định đi đổ nước, trực tiếp chui vào trong chăn thật dầy.

Cái chăn mới phơi nắng mang theo mùi thơm của ánh nắng mặt trời, khiến cho người ta cảm thấy hạnh phúc xẹt xẹt xẹt tăng lên theo cấp số nhân.

Tô Diệp thở phào một cái thật dài, ở trong nhà vẫn là tốt nhất.