Chương 7

Trong lúc nhất thời, Vân Tịch Dao cảm thấy sau lưng toát mồ hôi lạnh, nghe đối thoại của hai người Nguyệt Tĩnh Xu cùng Mạc Nguyệt Mai có ý tứ bất đồng, không nghĩ tới ngày đầu tiên nàng đã phải chứng kiến mấy người thiếu nữ có tâm cơ sâu như vậy. “Vân tỷ tỷ, tại sao lại không nói chuyện vậy?” Nguyệt Tĩnh Xu chớp mắt nghi hoặc nhìn Vân Tịch Dao.

Vân Tịch Dao thấy cơ thể run lên khi nghe âm thanh của nàng ta, vội vàng cười lắc đầu, “không có, chỉ là trong lúc nhất thời không quen.”

"Thì ra Vân tỷ tỷ cũng không quen, muội cũng vậy đây là lần đầu tiến cung.” Ngữ khí Nguyệt Tĩnh Xu chậm chạp, âm thanh thiếu nữ đặc biệt ngọt ngào, thế nhưng là cho dù có ngọt ngào đến đâu thì cũng khiến Vân Tịch Dao nổi da gà.

"Ừm, là lần thứ nhất." Vân Tịch Dao không bởi vì Nguyệt Tĩnh Xu ra vẻ sợ hãi mà cam kết gì, trong cung chính là như vậy, không nên dễ dàng hứa hẹn.

Nàng không nói, không có nghĩa là bên cạnh sẽ không, Mạc Nguyệt Mai nhìn bộ dạng hai người đều có chút sợ vội vàng mở miệng an ủi, “các muội đừng sợ, không có chuyện gì, tuyển tú rất nhanh, hôm nay chúng ta chỉ cần ở lại một đêm, ngày mai sẽ có thể trở về, trong thời gian này ta sẽ chiếu cố tốt các muội." Nói xong lại nở nụ cười.

“Cảm tạ Mạc tỷ tỷ, tỷ thật tốt.” Nguyệt Tĩnh Xu cao hứng kéo cánh tay Mạc Nguyệt Mai vui vẻ cười.

Vân Tịch Dao không mấy vui vẻ, nàng nhìn thấy rõ ràng sự giễu cợt trong mắt của Nguyệt Tĩnh Xu nhưng lại không thể nói ra, nhìn vào ánh mắt bằng phẳng của Mặc Nguyệt Mai, nàng đột nhiên hy vọng cô nương này sẽ không bị chọn vào cung.

“Vân tỷ tỷ, muốn đi ra ngoài đi một chút hay không, hiện tại mọi người ở đây đều ra ngoài đi dạo ở hoa viên.” Âm thanh ôn nhu của Nguyệt Tĩnh Xu vang lên hướng về phía Vân Tịch Dao nói.

Vân Tịch Dao rất muốn cự tuyệt, thế nhưng còn không đợi nàng nói chuyện, Mạc Nguyệt Mai ở đối diện liền mở miệng, “được rồi, chúng ta cũng đi ra ngoài một chút cũng tốt, sẽ không khẩn trương nữa. Vân muội muội cùng đi nhé!” Nói xong liền đứng lên lôi kéo Vân Tịch Dao cùng Nguyệt Tĩnh Xu đi ra khỏi gian phòng.

Vân Tịch Dao bó tay rồi, nàng có quyền lên tiếng sao? Vì sao lại không thể để cho nàng mở miệng trò chuyện, Nguyệt Tĩnh Xu rõ ràng giống như nàng cũng mười lăm tuổi, tại sao một mực gọi nàng là tỷ tỷ, còn có đồng chí Mạc Nguyệt Mai vì sao không nhìn thấy ánh mắt Nguyệt Tĩnh Xu đang khinh thường ngươi, sao không thể để tâm nhìn một chút.

Còn Nguyệt Tĩnh Xu tại sao lại nhìn mình với ánh mắt tính toán? Trong lòng Vân Tịch Dao đang điên cuồng chửi bậy, mặc dù nàng cảm thấy buồn chán sau khi dành cả buổi sáng trong căn phòng này, nhưng nàng thực sự không muốn đi theo một đám người để ngắm hoa.

【Đinh, ký chủ, đi hoa viên ngắm hoa là rất tốt, ngươi đã quên nhiệm vụ rồi sao? Không hoàn thành sẽ bị xoá sổ.】Âm thanh tiếc hận của Hệ thống vang lên.

Vân Tịch Dao lập tức lên tinh thần, hiện tại nàng rất có hứng thú đi ngắm hoa, xoá sổ cái gì nàng nhất định không muốn.

Ba người đi đến Ngự Hoa Viên thì nơi đã có rất nhiều mỹ nữ đang đứng, trong đó có Vân Lan Dao, nàng nghĩ với nhiều người như vậy, nếu muốn Vân Lan Dao không được chọn thì có thể có cơ hội thử sức ở đây.

"Muội muội, muội cũng tới à?” Vân Lan Dao quay người nhìn thấy Vân Tịch Dao đến, trong mắt khinh thường nhưng cũng ra vẻ ôn nhu đi tới, giống như là một người tỷ tỷ tốt lôi kéo tay Vân Tịch Dao nói, “tới đây giới thiệu một chút, đây là nhị tiểu thư tả tướng Văn Tố Phương cùng tiểu thư Tạ phủ Tạ Hân Mẫn.”