Chương 6

Vân Tịch Dao nhìn bộ dáng tức giận của Vân Lan Dao có chút sửng sốt, nàng cảm thấy mình chưa làm gì cả, sao có thể khiến người khác khó chịu như vậy? Chính là Vân Lan Dao sẽ tức giận mỗi khi đối mặt với mình, thật sự là kỳ quái mà.Dọc trên đường đi, bầu không khí giữa hai người trở nên có chút kỳ quái, Vân Tịch Dao không ngừng nhìn chằm chằm Vân Lan Dao cố gắng nghĩ biện pháp, trong khi Vân Lan Dao lại cảm thấy khó chịu nhích tới nhích lui.

Đến cửa cung trong bầu không khí kỳ lạ này, sau khi xe dừng lại Vân Lan Dao lập tức xuống xe trước.

Vân Tịch Dao mím môi, chậm rãi bước ra khỏi xe, làm người ta nhìn vào đều cảm thấy điềm đạm.

Hôm qua nàng đã thảo luận với hệ thống, bước đầu tiên sau khi vào cung phải là một cô nương dịu dàng và ít nói làm mọi người vô thức muốn đến gần.

Sau khi Vân Tịch Dao xuống xe, thứ cô nhìn thấy là vài chiếc xe ngựa đang đậu bên cạnh, mỗi chiếc xe đều có một cô nương bước xuống.

"Các vị tiểu chủ, thỉnh đi theo nô tài.” Một thái giám đứng ở cửa cung hướng về phía những tú nữ sắp tiến cung nói.

Vân Tịch Dao nhìn thái giám vốn là một thiếu niên trẻ tuổi, nàng đột nhiên cảm thấy hoàng cung thật sự là một nơi tai hại, không chỉ hãm hại rất nhiều nữ nhân mà còn hãm hại rất nhiều nam nhân.

【Ký chủ, đã tiến vào hoàng cung, thỉnh cố lên, không cần chửi bậy hoàng cung, đây chính là chỗ về sau ngươi sinh hoạt á.】

"Đã biết, đừng thường xuyên nhắc nhở ta." Vân Tịch Dao bắt đầu không kiên nhẫn phàn nàn với hệ thống.

Nàng biết mình là cả đời ở trong cung, nhưng không thể tước đi niềm vui chửi bậy của nàng chứ.

Bước vào Hoàng cung, dọc đường đi đều ngắm nhìn những cung điện tráng lệ, những khu vườn xinh đẹp và những hồ nước trong vắt.

Quả nhiên đúng là Hoàng cung, lúc trước nghe nói Hoàng cung rất lớn cũng muốn đi Tử Cấm Thành xem, hiện tại nhìn thấy hoàng cung chân chính thật sự lớn hơn, đẹp hơn tưởng tượng của nàng.

Vân Tịch Dao đi theo thái giám, nhưng thỉnh thoảng ánh mắt lại liếc nhìn bốn phía, quan sát cảnh vật xung quanh.

“Các vị tiểu chủ đã đến nơi, bây giờ ở chỗ này nghỉ ngơi phút chốc.” Thái giám dẫn theo mọi người đi tới viện tú nữ để các nàng ở đây nghỉ ngơi.

Thái giám phân phòng cho các tú nữ rồi xoay người rời đi, cho phép các cung nữ đưa các tú nữ vào phòng được chỉ định.

Vân Tịch Dao không ngờ rằng nàng bị tách khỏi Vân Lan Dao, còn ở chung phòng với nữ nhi của Hữu tướng Nguyệt Tĩnh Xu và nữ nhi của Mạc đại nhân Mạc Nguyệt Mai.

"Chào hai vị tỷ tỷ." Nguyệt Tĩnh Xu mỉm cười động thân thể, động tác chậm rãi, tao nhã nhưng lại mang theo khí chất cao quý.

Vân Tịch Dao hoàn toàn bị chấn kinh, những thiếu nữ này quả thực lợi hại, mỗi động tác của mọi người hầu như đều rất tao nhã, xem ra mỗi một người đều luyện tập những quy củ và động tác này từ khi còn nhỏ.

“Muội muội hữu lễ.” Vân Tịch Dao cùng Mạc Nguyệt Mai cùng nhau phúc thân thể.

“Hai vị tỷ tỷ không cần khách khí, nói không chừng về sau chúng ta còn ở cùng một chỗ chiếu cố lẫn nhau đấy!” Nguyệt Tĩnh Xu đưa tay dùng khăn che miệng cười, lộ ra bộ dáng động lòng người.

“Nguyệt muội muội khách khí, tất cả mọi người đều là tú nữ, khẳng định sẽ chiếu cố lẫn nhau.” Mạc Nguyệt Mai cười gật đầu, không có động tác giống như Nguyệt Tĩnh Xu che miệng, giọng điệu nói chuyện cũng có vẻ thẳng thắn.

Vân Tịch Dao trong một lúc trò chuyện và quan sát đã phát hiện ra Nguyệt Tĩnh Xu là loại nữ tử có bề ngoài dịu dàng động lòng người nhưng thực chất lại là người có tâm cơ khá nặng.

Mà Mạc Nguyệt Mai lại tương phản, là người thẳng thắn, mặc dù có vẻ sẽ đâc tội với người khác nhưng những người như vậy sẽ không nghĩ đến những âm mưu và những thứ tương tự.