Chương 8

“Văn tiểu thư, Tạ tiểu thư.” Vân Tịch Dao cười gật đầu, xem như là quen biết.Vân Lan Dao nhìn thấy dáng vẻ này của nàng lập tức khinh thường nhưng cũng che đi nhanh chóng khôi phục lại bộ dạng ôn nhu nói: "đây là muội muội Vân Tịch Dao."

“Vân muội muội.” Hai vị đồng thời gật đầu nói.

Vân Tịch Dao một mực bảo trì nụ cười, quan sát tỉ mỉ hai vị phía trước, Văn Tố Phương là một thân đỏ nhạt, nếu như màu sắc nồng một chút giống như là đỏ chót, mà nàng ta một mực duy trì tư thế cao quý xem ra đây là vị thiếu nữ kiêu ngạo tự mãn.

Mà Tạ Khả Hân lại một thân xanh nhạt, đồ trang sức đơn giản, nụ cười trên mặt thì đúng mức, dáng dấp bụ bẩm rất khả ái, trong mắt rất chân thành.

Nghĩ đến đây, Vân Tịch Dao chợt phát hiện, Tả tướng và Hữu tướng hiện tại đều là những đại thần quan trọng của triều đình, cho nên hai nữ nhi của họ nhất định phải tự tin và có ánh mắt tính toán như vậy.

Mọi người giới thiệu lẫn nhau sáu người lập tức trở nên quen thuộc, Vân Tịch Dao hoàn toàn miễn cưỡng ứng phó, cố gắng mỉm cười ôn hòa không để người khác chú ý.

Nhìn bọn họ trò chuyện vui vẻ, Vân Tịch Dao cảm thấy có chút chán nản, nàng căn bản không tìm được chủ đề để nói chuyện với bọn họ, chỉ có thể dần dần tránh xa ra để bọn họ trò chuyện.

Vân Tịch Dao chậm rãi bước ra khỏi vòng tròn của bọn họ, nhìn thấy vườn hoa bên cạnh, đang ở trong Ngự Hoa viên, sao không đi ngắm hoa một chút.

Bước đến vườn hoa bên cạnh ngắm nhìn những bông hoa rực rỡ sắc màu, trong đó hoa hồng là phổ biến nhất, hoa nguyệt quý cũng có, hoa lan cũng rất ít.

Sau đó nàng cẩn thận nhìn xung quanh, phát hiện trong vườn hoa chỉ có một khu vực nhỏ hoa lan, còn lại là hoa hồng, hoa cúc các loại đủ màu sắc, xung quanh thậm chí còn có hoa huệ và hoa tulip, thực sự có quá ít hoa lan.

"Hệ thống, ngươi xác định hoàng thượng thích hoa lan sao? Tại sao hoa lan lại ít như vậy?" Vân Tịch Dao hỏi hệ thống trong đầu.

【Ký chủ, xin đừng nên hoài nghi bản hệ thống.(Sinh khí)】

"Được rồi, ta không nói nữa." Hệ thống nhỏ mọn như vậy, Vân Tịch Dao mím môi, không để ý tới nữa.

Nàng đứng tại chỗ có hoa lan ngồi xổm người xuống, đưa tay chọc chọc cây hoa lan hai ba lần rồi bỗng nhiên cười, nàng giống như đang quá mức nhàm chán mà đang chơi hoa.

【Đinh, chúc mừng ký chủ, độ thiện cảm hoàng đế đối với ký chủ thêm 5, lần đầu thu được độ thiện cảm, ban thưởng một tấm thẻ xui xẻo(Mắt lóe sao)】

"A? Chuyện gì xảy ra? Hệ thống, tại sao độ thiện cảm đột nhiên tăng lên?" Vân Tịch Dao bị âm thanh của hệ thống vang lên sửng sốt một chút, nàng chỉ là nhìn một bông hoa, làm sao độ thiện cảm lại tăng lên tốt như vậy?

【Ký chủ, mời ngươi biểu hiện tốt một chút, hoàng đế đang ở chỗ này nhìn xem á!】

"Cái này....” Vân Tịch Dao có chút nói không ra lời, nàng không nghĩ tới đối tượng nhiệm vụ hoàng đế thế mà ở một chỗ quan sát ngự hoa viên, hoặc là tới quan sát những tú nữ này.

Mặc kệ nhiều người như vậy, tất nhiên phải để cho hắn nhìn thấy chính mình, vậy phải biểu hiện thật tốt, nhất định tranh thủ có thể thu được càng nhiều hảo cảm.

Vân Tịch Dao muốn biểu hiện tốt nên vẫn giữ nụ cười dịu dàng, ngồi xổm nhìn đoá hoa lan, nhưng nàng không chọc vào hoa lan mà chỉ cẩn thận vỗ nhẹ hoa lan rồi đứng dậy.

Chỉ là ngồi xổm quá lâu nên chân có chút đau nhức, vừa định cúi xuống xoa xoa chân, lại suýt nữa bị một thân thể bất ngờ từ phía sau đυ.ng phải.

“Vân tỷ tỷ, tỷ thế nào lại đứng không vững vậy? May mắn là muội đỡ được tỷ.” Nguyệt Tĩnh Xu nghi ngờ chớp chớp đôi mắt to.

Vân Tịch Dao tự dặn lòng mình là phải nhịn, không được tức giận, vì vậy nàng ngẩng đầu mỉm cười, rút cánh tay Nguyệt Tĩnh Xu đang cầm ra, lắc đầu: “Không sao đâu, ta chỉ là tê cóng chân, rất nhanh sẽ ổn thôi." Sau đó cúi đầu xuống xoa xoa chân mình.