Chương 46

"Hoàng thượng?" Vân Tịch Dao cảm nhận được động tĩnh trên mặt, kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên mặt đối phương mỉm cười nhẹ, nàng không khỏi có chút sửng sốt, lúc này nàng mới ý thức được, hoàng đế cũng khá đẹp mắt.Nhưng đây không phải trọng điểm, mấu chốt là khuôn mặt của nàng đã bị đối phương nhéo quá lâu, thấy Tư Đồ Trạch không để ý đến mình, nhưng ánh mắt của Đức Toàn và Xuân Hoa bên cạnh lại khiến nàng theo bản năng ngả người ra sau, thoát khỏi bàn tay của Tư Đồ Trạch.

"Hoàng thượng, còn đang chơi cờ!" Ngượng ngùng nhìn đôi tay buông thõng, dời mắt đi không để ý tới biểu tình của Tư Đồ Trạch, Vân Tịch Dao có chút lo lắng đối phương sẽ tức giận.

Bất quá Tư Đồ Trạch cũng không tức giận, hắn chỉ là lặng lẽ thu tay lại, sắc mặt khôi phục bình tĩnh, hắn vô cảm nhìn Vân Tịch Dao, chú ý đến gò má hồng hồng của nàng, nhớ tới động tác vừa rồi, nhìn lại tay mình không khỏi cảm thấy lạc lõng.

“Ừ, Tịch Dao còn muốn tiếp tục không?” Tư Đồ Trạch hỏi ngược lại.

“Hả? Không phải hoàng thượng muốn đánh cờ sao, thế nào lại hỏi tần thϊếp.”

"Trẫm thấy nàng vẫn luôn suy nghĩ mà không có đi bước tiếp theo, có phải là không thể làm được nữa không?"

“Không phải như vậy, tần thϊếp chỉ cần thời gian thôi.” Nàng chỉ cảm thấy có chút khó khăn, cần thêm thời gian để suy nghĩ.

“Ừ, không sao đâu, giống như lần trước chơi cờ vậy, cứ để bàn cờ như thế này suy nghĩ kỹ lại hãy tiếp tục.”

"Dạ, cũng được." Vân Tịch Dao hài lòng gật đầu, nhưng rất nhanh nhớ ra đối phương là hoàng đế, vì thế lộ ra nụ cười ôn hòa nói: "Đa tạ hoàng thượng."

"Không cần cảm ơn, là trẫm mời nàng chơi cờ, hẳn là phải quan tâm nàng." Tư Đồ Trạch nói với vẻ mặt suy tư.

"Ừm? Hoàng thượng thật tốt." Vân Tịch Dao ngượng ngùng cười, nhưng nàng không ngờ Tư Đồ Trạch lại có lý như vậy, khiến nàng hoàn toàn không còn sợ hãi nữa.

"Đừng cười, trước mặt trẫm cứ là chính mình đi, Tịch Dao nên là chính mình đi, không cần giả vờ." Tư Đồ Trạch bỗng nhiên nghiêm nghị nói.

Vân Tịch Dao nghe vậy cứng đờ, lập tức đưa ra nụ cười miễn cưỡng, “tần thϊếp không có, tần thϊếp chính là như vậy, hoàng thượng đang nói gì đấy!” Nói xong quay mặt qua hướng nơi khác, nàng đối với Tư Đồ Trạch mà nói hơi kinh ngạc.

"Có thể!" Tư Đồ Trạch cảm khái nói, sau đó đứng dậy chắp tay đứng ở nơi đó.

Tư Đồ Trạch không biết tại sao mình lại nói như vậy, hắn chỉ cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Vân Tịch Dao, hắn luôn cảm thấy nàng không thực sự muốn cười, lại đang ép làm điều không thích, cho nên hắn mới nói, hiện tại hắn thấy hối hận vì thời cơ chưa chín muồi, có lẽ vẫn còn sớm, lẽ ra hắn nên đợi.

Vân Tịch Dao không biết Tư Đồ Trạch đang nghĩ gì, nhưng trong lòng lại rất ngạc nhiên không biết mình có bị phát hiện hay không, nàng luôn cố găng để mình là một đứa trẻ mười lăm tuổi thực sự đáng yêu, cố gắng hết sức để trưởng thành quá sớm nhưng làm sao nàng có thể bị phát hiện được.

Nàng không khỏi cảm thấy hoàng đế thật sự không bình thường, thỉnh thoảng chúng ta không thể coi hắn như một đứa trẻ được, hắn phải thích ứng với hoàn cảnh để cần phải sớm phát triển và đối mặt thật tốt.

Ngày hè nóng nực, dưới ánh nắng thiêu đốt trên bầu trời, Vân Tịch Dao sau khi dùng bữa xong đã đi đến Ngự Hoa viên, đi dọc theo ao sen về phía đình nghỉ mát.

Ngồi trên ghế đá trong đình, cầm quạt thổi gió, ngắm cá vàng trong ao sen, rất nhàn nhã.