Chương 47

Vân Tịch Dao ngắm nhìn cá vàng trong ao sen, thỉnh thoảng lại quạt quạt, nhưng trong đầu lại đang suy nghĩ về lời hệ thống nói lúc sáng sớm.Khi nàng tỉnh dậy vào buổi sáng, Tư Đồ Trạch đã rời đi, mặc dù mỗi đêm đều ngủ cùng nhau nhưng giữa họ có một khoảng cách nhất định, không hề gần gũi.

Thời điểm Vân Tịch Dao rửa mặt xong, hệ thống đột nhiên xuất hiện âm thanh, 【đinh, thỉnh trong mười hai giờ sử dụng thẻ may mắn, bằng không sẽ mất đi hiệu lực.】

Nàng nghe thấy giọng nói này có chút sửng sốt, sau đó mới nhớ ra trong hệ thống có một tấm thẻ may mắn, nghe nói sau khi sử dụng sẽ may mắn trong vòng ba ngày.

Cũng bởi vì sẽ mang lại may mắn nên Vân Tịch Dao chưa sử dụng, nàng chuẩn bị sử dụng đúng thời điểm, nhưng không ngờ rằng nó cũng có giới hạn.

"Hazz!" Vân Tịch Dao thở dài, đứng dậy chuẩn bị quay về nghỉ trưa, đây đã là thói quen của nàng trong cung, nếu không nàng cũng chẳng có việc gì để gϊếŧ thời gian.

Nhưng vừa đứng dậy rời đi, nàng đã nghe thấy một giọng nói cách lương đình nghỉ mát không xa: “Vân muội muội cũng tới đây à!”

Vân Tịch Dao quay lại và nhìn thấy cháu gái của Thái hậu Lý Vân Nhi đang bước đi chậm rãi, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Lý Vân Nhi sau khi vào cung.

"Vân Chiêu Nghi cát tường." Nàng cung kính thỉnh an sau đó ngẩng đầu nhìn người đang đến gần.

Không thể không nói, Lý Vân Nhi cũng là một mỹ nhân, mười sáu tuổi lại có một loại quyến rũ khó tả, khiến người ta nhìn lần đầu đều cảm thấy vô cùng kinh diễm, lại thêm một thân sắc diễm hồng, cả người đều lộ ra sự cao quý.

Chỉ là nàng hơi nghi hoặc một chút, Lý Vân Nhi cũng chỉ là Chiêu Nghi mà thôi, sao lại ăn mặc lại giống như là phi tử, thậm chí ẩn ẩn có chút bộ dáng mà hoàng hậu nên có.

“Vân muội muội sao hôm nay lại nhàn nhã như vậy, còn tới ngự hoa viên hóng gió?” Lý Vân Nhi tới trước mặt Vân Tịch Dao, quan sát tỉ mỉ đối phương, quạt lụa trong tay vô tình hay cố ý quạt, chậm rãi mở miệng: “bình thường cũng không nhìn thấy Vân muội muội đâu, hôm nay không ngờ lại gặp ở đây?"

"Chiêu Nghi nương nương, tần thϊếp chỉ là hôm nay vừa vặn tới đây tản bộ, bây giờ đang chuẩn bị đi về nghỉ ngơi.”

"Bây giờ quay về?" Lý Vân Nhi nheo mắt lại, có chút không thiện ý nhìn Vân Tịch Dao, tựa hồ nghi ngờ lời nói của nàng.

“Đúng vậy, tần thϊếp chỉ là tới đi loanh quanh, không có ý định ở lại, bây giờ liền trở về.” Nàng cũng không muốn đợi tiếp nữa, chịu không nổi ánh mắt công kích kia.

Chỉ là nàng nghĩ rất tốt nhưng Lý Vân Nhi chưa chắc như nàng mong muốn, Lý Vân Nhi hướng về bên cạnh xê dịch hai bước, quay người đi về phía đình nghỉ mát.

Vân Tịch Dao thấy vậy mở miệng nói: "Nếu Vân Chiêu Nghi không có việc gì, tần thϊếp lập tức trở về." Nói xong, nàng xoay người chuẩn bị rời đi.

"Ai nói có thể đi?" Vân Tịch Dao còn chưa đi được hai bước, nghe được phía sau truyền đến một âm thanh, lập tức sững sờ, nàng có loại dự cảm không tốt, Lý Vân Nhi tựa hồ là cố ý tìm phiền toái.

“Vân muội muội không bằng tới ngồi xuống tâm sự, bản Chiêu Nghi vừa vặn có một số việc muốn hỏi muội muội.” Nhìn Lý Vân Nhi có bộ dáng tùy ý nhưng thật ra biểu tình kia có chút nghiêm túc, trong mắt mang theo ghen tỵ và hận ý.

Vân Tịch Dao nghe được âm thanh quay đầu lại vừa lúc nhìn thấy khoảnh khắc đầy hận ý đó, nàng không cần suy nghĩ quá nhiều cũng có thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra, tất cả những chuyện này đều là do Tư Đồ Trạch ngủ lại Lan Hoa cung gây ra.